Trong lòng ông ta có lòng tin kỳ lạ với Diệp Bắc Minh.
Người mà quốc chủ cũng ủng hộ, có thể chết uổng sao?
Lý Khắc Hùng nhả ra hai chữ: “Một tỷ!”
Vương Trường An gật đầu: “Được!”
Ba người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách mặc thường phục ngồi trong đám đông.
“Chú Dư, Diệp Bắc Minh, sao anh ta dám chấp nhận lời khiêu chiến của hội trưởng?”
Đường Văn Quân cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Ba ngày trước, khi cô ta nghe được thông tin này, đã rất kinh ngạc.
Dư Thiên Long lắc đầu: “Diệp Bắc Minh này khiến người ta không nhìn thấu!”
Dương Huyên Hách tỏ vẻ mặt ghen ghét: “Nếu hôm nay anh ta dám đến, chắc chắn sẽ chết!”
Chết chắc?
Chưa chắc đâu!
Không biết tại sao trong lòng Đường Văn Quân có một cảm giác kỳ lạ.
Quân Kiếm Phong đã lên đài võ đạo từ lâu, chắp hai tay sau lưng, đứng dưới ánh mặt trời, chờ đợi Diệp Bắc Minh đến.
Sức nóng gần 40℃.
Quân Kiếm Phong lại không hề nóng, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh lùng!
Đám người nhà họ Quân, đôi mắt đầy máu, nở nụ cười tàn nhẫn!
Diệp Bắc Minh, hôm nay phải chết!
Đúng mười hai giờ.
Quân Kiếm Phong dường như đã liệu được tất cả từ lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Diệp Bắc Minh, cuối cùng mày cũng không dám đến!”
“Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày nghe đây, bắt đầu từ nay, ở Trung Hai, mày gặp nhà họ Quân, thì tự cúi đầu đi cho tao!”
…
Lúc này.
Tô Mạc Già ung dung lái xe.
Dừng bên ngoài lối vào đài võ đạo.
“Đợi tôi ba phút, tôi giết Quân Kiếm Phong rồi xuống núi”.
Diệp Bắc Minh ném lại một câu rồi đẩy mở cửa xuống xe.
Anh đi vào hội trường võ đài: “Ai nói tôi không dám đến?”
“Ông nội, anh ta đến rồi!”
Hàn Nguyệt kích động đứng lên.
Nắm chặt cánh tay của Hàn Kim Long.
Hàn Kim Long cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh, không ngờ Diệp Bắc Minh dám đến thật, chấp nhận lời khiêu chiến của Quân Kiếm Phong!