Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2914: “Oắt con dừng tay lại!”




 

 Mười hai cái hố đen bỗng nhiên xuất hiện, lũ ác quỷ ồ ạt chạy ra ngoài.  

 

Chúng ùn ùn kéo tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Chỉ trong phút chốc, Diệp Bắc Minh đã bị lũ ác quỷ bao vây tứ phía.  

 

Ly Nguyệt hốt hoảng: “Chồng ơi!”  

 

Nữ hoàng Tu La khiếp sợ la to: “Bà dám sử dụng cấm thuật của Tu La Tộc gọi ác quỷ của địa ngục tới đây sao!”  

 

“Làm vậy sẽ khiến Tu La Tộc lâm nạn, bà điên thật rồi!”  

 

Đầu của đại trưởng lão mọc lại.  

 

Mụ ta tàn độc, khát máu.  

 

Hung tợn và đầy đáng sợ.  

 

Mụ ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên súc sinh này thật đáng chết, những ác quỷ đó sẽ cắn xé máu thịt của cậu ta!”  

 

“Chắc chắn rằng thần hồn của cậu ta sẽ chết trong cơn đau đớn vô tận!”  

 

“Thần hôn bị ác quỷ cắn nuốt sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Gầm gừ!  

 

Một tràn tiếng rồng ngâm quen thuộc vang lên, một cảnh khiến đại trưởng lão cả đời không quên xuất hiện.  

 

Trước mắt mụ ta.  

 

Chín con Ma Long màu đen bay vút lên cao hóa to cả trăm mét.  

 

“Ma Long ư?”  

 

Hàng triệu Ma tộc ở đây sửng sốt.  

 

Chỉ có ông lão trong đám đông kia nhíu mắt: “Quả nhiên là thế!”  

 

Lũ ác quỷ bao vây Diệp Bắc Minh như nhìn thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn chính chúng nó bèn cuồng loạn tháo chạy.  

 

Chín con Ma Long giương nanh múa vuốt, chúng bay tới nuốt sạch đám ác quỷ kia.  

 

Ly Nguyệt phấn khích nhảy lên: “Chồng ơi, ngầu quá!”  

 

Nữ hoàng Tu La không dám tin: “Thằng nhóc này!”  

 

Đại trưởng lão sửng sốt chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

“Ác quỷ của bà hình như hơi nhát nhỉ?”  

 

Diệp Bắc Minh tặng cho mụ ta một ánh mắt đầy khinh thường.  

 

Đại trưởng lão hoảng sợ lùi về sau, tức giận nghĩ thầm: “Mình là cảnh giới Tạo Hóa cơ mà, có gì phải sợ chứ?”  

 

“Đồ súc sinh...”  

 

Ầm!  

 

Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt đại trưởng lão với tốc độ chóng mặt tung một quyền.  

 

Miệng đại trưởng lão răng thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa, bay ra ngoài, nửa câu sau còn chưa kịp đi ra khỏi miệng.  

 

“Cậu dám...”  

 

Mụ ta còn chưa kịp nói xong.  

 

Rầm!  

 

Đòn tấn công thứ hai đã tới, chân nguyên mụ ta vừa ngưng tụ đã tiêu tan.  

 

Mụ ta lại lần nữa chật vật bay ra ngoài.  

 

Đại trưởng lão vật vã đứng dậy rồi phẫn nộ gầm lên: “Đồ súc sinh, tôi là đại trưởng lão của Tu La Tộc, cậu dám...”  

 

Diệp Bắc Minh đâm một kiếm xuyên thủng đan điền của đại trưởng lão.  

 

“Á...”  

 

Đại trưởng lão hét lên những tiếng kêu đau thấu xương, quay đầu hung tợn nhìn về đám trưởng lão còn lại: “Các người còn đứng đờ ra đó làm gì nữa, mau xông lên!”  

 

“Quân lính của Tu La Tộc đâu, mau giết tên súc sinh này cho tôi!”  

Những trưởng lão còn lại mới kịp hoàn hồn.  

 

 

Bọn họ bước vội ra khỏi hàng.  

 

 

“Oắt con dừng tay lại!”  

 

 

“Cậu dám đánh đại trưởng lão à?”  

 

 

“Nơi đây là Tu La Tộc, không phải là nơi cậu có thể giương oai tác quái!”  

 

 

“Người đâu!”