“Quân Kiếm Phong tuyên truyền rất giỏi, sẽ có rất nhiều võ giả đến xem trận chiến của hai người”.
“Tâm tư Quân Kiếm Phong rất kín kẽ, ông ta làm như vậy là vì để người trong giới võ đạo thấy Quân Kiếm Phong ông ta có chiến lực vô địch!”
“Bây giờ chỉ có hai tình huống”.
“Tình huống thứ nhất”.
“Anh đến đó, bị Quân Kiếm Phong giết, tương đương với việc dùng tính mạng của mình tăng thêm sự uy nghiêm cho Quân Kiếm Phong!”
“Được không bằng mất!”
“Tình huống thứ hai”.
“Nếu anh không đi, thực ra cũng không hề gì”.
“Dù sao, Quân Kiếm Phong thành danh mấy chục năm, được gọi là người đứng đầu trong giới võ đạo Trung Hải! Dù sao tiểu sư bá vẫn còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, sẽ không ai nói gì”.
“Tôi có thể xử lý tất cả mọi việc tiếp theo cho tiểu sư bá, giảm bớt sức ảnh hưởng và dư luận của chuyện này xuống mức thấp nhất!”
Diệp Bắc Minh nhìn Tô Mạc Già.
Trong lòng ấm áp.
Cô cháu này rất biết suy nghĩ cho mình.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu là tình huống thứ ba thì sao?”
“Còn có tình huống thứ ba ư?”
Tô Mạc Già ngập ngừng.
Chẳng lẽ muốn đến đó đầu hàng chăng?
Diệp Bắc Minh nói lời kinh người: “Tình huống thứ ba”.
“Tôi đến đài võ đạo, trực tiếp giết Quân Kiếm Phong”.
“Cái gì? Không thể nào!”
Tô Mạc Già ngẩn người.
…
Núi Bàn Long.
Không những là núi cao nhất Trung Hải, được mệnh danh là đỉnh của Trung Hải.
Còn là tổng bộ của hiệp hội võ đạo Trung Hải!
Ở nơi này, có đài võ đạo lớn nhất cả khu vực Đông Bắc Long Quốc.
Mấy trăm năm nay, trên đài võ đạo này, tổng cộng diễn ra một ngàn chín trăm bảy mươi tám trận chiến đấu.
Mỗi một cuộc chiến đều là võ giả trên tông sư!
Hơn nữa.
Mỗi trận chiến, không chỉ phân định thắng thua, mà còn quyết địnhk sống chết!
Cũng có nghĩa là, tổng cộng có gần hai ngàn võ giả tông sư chết trên đài võ đạo này!
Mỗi một tấc của đài võ đạo này đều dính máu tươi của tông sư.
Đài võ đạo vốn được xây dựng từ ngọc trắng, cũng vì thấm đẫm máu của tông sư, mà trở thành màu xám đen, vô cùng uy nghiêm!
Dưới đài võ đạo là cả một biển người!
Vô cùng náo nhiệt.
Gần như tất cả nhân vật có máu mặt nổi tiếng trong giới võ đạo gần Trung Hải đều đến đây.
Một vài phú hào hàng đầu cũng đến đây mở hội đặt cược.
Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Ngay cả Lâm Thương Hải, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Nam cũng ngồi trong đám đông, sắc mặt ngưng trọng.
Lần trước.
Hiệp hội võ đạo Giang Nam phát ra thư khiêu chiến, bị Diệp Bắc Minh bỏ qua, không ứng chiến!
“Hội trưởng, Diệp Bắc Minh đó sẽ thua chứ?”