Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2878: "Ông lại là ai?"




 Diệp Bắc Minh đi tới trước mặt Tần Hồng Bân, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông ta: "Là các người sai Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ tông đuổi giết mẹ và sư tỷ của tôi đúng không ?"  

 

 

Tần Hồng Bân nằm trên đất, cực kỳ oán độc ngẩng đầu lên: "Diệp Bắc Minh, lão phu một mình làm, một mình nhận!"  

 

"Không sai, là lão phu sai bọn họ làm!"  

 

"Mày giết tao đi! Nhưng đừng trách lão phu không nhắc nhở mày, nhà họ Tần thái cổ không dễ chọc đâu!"  

 

Lão ta biết mình nhất định phải chết, bây giờ xin tha cũng vô ích!  

 

Không bằng cứng rắn lên!  

 

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: "Đúng dịp!"  

 

"Tôi lại muốn thử xem gia tộc thái cổ không dễ chọc đến mức nào!"  

 

Anh đạp một cái, đầu Tần Hồng Bân nổ tung!  

 

"Đây. . ."  

 

Tim mọi người co thắt lại!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn qua Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên: "Các người chọn tự bạo đan điền, hay là chảy khô máu?"  

 

Sắc mặt Lâm Bách Hùng trắng bệch: "Cậu Diệp, chúng tôi chọn nhận sai!"  

 

Lục Lâm Xuyên len lén bóp vỡ một miếng ngọc bội: "Cậu Diệp, cậu đại nhân đại lượng, chúng tôi có thể bồi thường cho cậu!"  

 

"Bất kể cậu yêu cầu gì cũng được!"  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Thật sự là yêu cầu gì cũng được sao?"  

 

Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, bất kể yêu cầu gì cũng được!"

"Chỉ cần cậu Diệp nói ra, chúng tôi đều đồng ý!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi chỉ có một yêu cầu, các người lập tức hạ lệnh!"  

 

"Bảo tất cả người trong gia tộc nhà các người tự vẫn, tránh để tôi tự ra tay!"  

 

"Cái gì?"  

 

Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên đều ngây người.  

 

Cả  đại điện lập tức yên tĩnh!  

 

Sắc mặt Lâm Bách Hùng trở nên cực kỳ khó coi, lão ta thấp giọng gào thét: "Diệp Bắc Minh, mày đang đùa chúng tao sao?"  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Ông đoán đúng rồi!"  

 

Anh bước tới trước mặt Lâm Bách Hùng, một quyền đánh vỡ đan điền của lão ta!  

 

Anh đạp chân lên đầu lão ta: "Tôi đùa bỡn các người đó, không được sao?"  

 

Cơn đau khiến Lâm Bách Hùng nằm trên đất, cơ thể không ngừng co quắp!  

 

Lão ta khuất phục khẽ gào lên: "Diệp Bắc Minh, mày ức hiếp người quá đáng!"  

 

Diệp Bắc Minh cười to: "Tôi ức hiếp người quá đáng đấy, không phải gia tộc thái cổ rất mạnh sao?"  

 

"Đuổi giết mẹ tôi, giết sư tỷ của tôi?"  

 

"Chết đi cho bố mày !"  

 

Anh đạp một cái!  

 

Lâm Bách Hùng sợ hãi kêu thảm thiết: "Đừng..."  

 

Một mảnh huyết vụ nổ tung!  

Xa xa, Lục Lâm Xuyên cất giọng trầm thấp: "Các vị, các người đều thấy rồi chứ?"  

 

 

"Người này đã hoàn toàn mê muội, hắn thật độc ác!"  

 

 

"Hôm nay người này muốn giết chúng tôi, ngày mai sẽ muốn giết các người!"  

 

 

Lão ta vừa dứt lời, mọi người trong đại điện bàn tán sôi nổi.  

 

 

Giây tiếp theo.  

 

 

Một người đàn ông trung niên đi ra khỏi đám người: "Diệp Bắc Minh, mày làm thế thật quá đáng!"