Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2817: Đâu chỉ trăm ngàn dặm?




 

 Họ vô cùng khó xử.  

 

Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”  

 

Cha đỡ đầu hắng giọng: “Sau khi sư phụ truyền trụ bản lĩnh cho chúng ta thì đã rời khỏi miếu thần!”  

 

“Từ đó về sau, trăm người chúng ta được người của miếu thần bảo vệ!”  

 

“Trong chúng ta, thiên phú của Đoàn Thiên Đức kinh khủng nhất, hắn ta đánh 99 người chúng ta bị thương rồi phong ấn chúng ta trong miếu thần!”  

  Advertisement

“Hắn ta cưỡng ép đánh vỡ cấm chế sư phụ để lại, một mình rời khỏi chiến trường thái cổ!”  

 

“Mãi đến mấy mươi năm trước, cha mẹ con tiến vào miếu thần…”  

 

Nói tới đó, cha đỡ đầu hơi ngừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Vì một vài nguyên nhân, chúng ta đã thua trước cha mẹ con!”  

 

“Lúc đó thực lực ủa 99 người chúng ta bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm cấm chế của thần miếu bị phá hư, bên trong vô cùng nguy hiểm!”  

  Advertisement

“Chúng ta đến Côn Luân Hư để dưỡng thương, nhân tiện giúp Hoa tộc hoàn thành kế hoạch tu bổ đại lục Chân Võ!”  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu.  

 

Hóa ra đây là lai lịch của các sư phụ!

Anh trầm ngâm một lát: “Sư phụ cha đỡ đầu, sau khi sư phụ của các thầy rời đi thì đã đi đâu?”  

 

Mười sư phụ đều im lặng!  

 

Giọng của kẻ tàn sát vang lên: “Đây cũng là điều chúng ta muốn biết!”  

 

Mặt Kiếm Thánh đầy phiền muộn: “Đúng vậy, sau khi sư phụ rời đi, đã đi đâu?”  

 

“Bất kể sư phụ đi đâu, chỗ bà ấy đến, nhất định đại biểu cho vị trí võ đạo cao hơn!”   

 

“Võ đạo ở đó, nhất định hoàn toàn hoàn thiện sao?”  

 

Mặt mười sư phụ đầy hi vọng!  

 

Diệp Bắc Minh chưa từng thấy biểu cảm đó trên mặt các sư phụ của mình!  

 

Lúc này.  

 

Phù văn trên lòng đài dần mờ đi.  

 

Cánh cửa truyền tống kia cũng trở nên không ổn định.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt nói: “Không ổn, cửa truyền tống sắp biến mất rồi!”  

 

“Đợi thêm lần nữa, phải mất ba mươi năm!”  

 

Cha đỡ đầu khẽ quát: “Minh Nhi, không còn thời gian giải thích nữa, đi vào chiến trường thái cổ đã rồi nói sau!”  

 

“Chúng ta đi thôi!”  

 

Mọi người cùng nhau bước vào cửa truyền tống, Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt có ánh sáng trắng lướt qua.  

 

Đến khi anh nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh thì đã không thấy mười sư phụ và đại sư tỷ đâu nữa!  

 

“Không phải chúng tôi cùng nhau tiến vào cửa truyền tống hay sao?”  

 

Diệp Bắc Minh cau màu: “Sư phụ và sư tỷ đâu rồi?”  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, chỗ này có chút không tầm thường đâu!”  

 

“Chỉ cần là người có thể tiến vào nơi này thì đều bị truyền tống ngẫu thiên đến bất kỳ xó xỉnh nào!”  

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra lệnh: “Tiểu Tháp, lục soát toàn bộ chiến trường thái cổ trước đi!”  

 

 

“Được!”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.  

 

 

Một lát sau, ông ta nói: “Đã lục soát xong, thế giới này có một năng lượng thần bí!”  

 

 

“Ngay cả thần niệm của tôi cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể lục soát trong phạm vi trăm ngàn dặm!”  

 

 

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.