Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2812: “Chỉ cần ra tay được thì đừng có kiềm chế!”




 Vậy mới biết sau khi bọn họ rời khỏi thế giới Cao Võ đã tiến vào chiến trường Thái Cổ.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cường giả Thái Cổ, không ngờ các ông vẫn còn sống, vậy sao không biết trân trọng tính mạng của mình thế?”  

 

“Cường giả Thái Cổ đúng là rất lợi hại!”  

 

“Nhưng bây giờ không còn là thời đại của các người nữa rồi!”  

 

“Sau trận chiến ấy, cảnh giới của các ông suy sút, đừng có tìm đường chết nữa!”  

 

“Chúng tôi có mười hai người, còn các ông mới có mười người!”  

 

Lão già gầy còm kia cười khẩy: “Nếu mười hai người chúng tôi liên thủ thì các ông ứng phó thế nào đây?”  

 

Tần Hồng Bân, lão tổ nhà họ Vạn, lão già gầy còm kia và mười hai cao thủ cảnh giới Chân Linh đồng loạt bước tới trước.  

 

Ngay sau đó.  

  Advertisement

Rầm!  

 

Luồng khí thế rung trời lệch đất tỏa ra.  

 

Long Huyết Chiến Thần lao ra như hung thần.  

 

Tới thẳng trước mặt lão già gầy còm kia: “Tôi ứng phó vậy đấy!”  

 

Một thanh đao đầu rồng màu vàng chém xuống, lão già gầy còm kia co ro hoảng sợ.  

 

Một tiếng hét to vang lên: “Ông dám!”

“Muốn giết lão phu à? Mơ đi!”  

 

Long Huyết Chiến Thần cười khẩy, không nói nhiều lời.  

 

Thanh đao đầu rồng ấy vô cùng mạnh mẽ, chém lão già gầy còm kia như cắt giấy.  

 

Lão già kia phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.  

 

Cơ thể bay phắt ra ngoài.  

 

“Ông...”  

 

Lão già kia hoảng sợ chỉ tay vào Long Huyết Chiến Thần.  

 

Long Huyết Chiến Thần từ từ đuổi theo, vung cao thanh đao đầu rồng kia rồi chém đầu lão già gầy còm.  

 

Lão già gầy còm kia hoảng sợ la to: “Đừng... đừng mà...”  

 

Phụt!  

 

Cái đầu bay lên cao.  

 

Cái đầu đó được Long Huyết Chiến Thần tóm lấy rồi đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Long Huyết Chiến Thần để cái đầu dưới chân anh làm đá kê chân: “Còn ai muốn giết đồ đệ tôi nữa?”  

 

“Ôi!”  

 

Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nổ tung.  

 

Đây chính là người tu võ cảnh giới Chân Linh đó.  

 

Là một người vô cùng đáng sợ.  

 

Thế mà lại bị chém đầu đơn giản như vậy sao? Rồi còn bị người ta giẫm dưới chân như đá kê chân.  

 

Mọi người nhìn chằm chằm vào cái đầu của lão già gầy còm kia, bọn họ thấy mắt lão già kia mở to, chết không nhắm mắt.  

 

“Sư phụ!”  

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập, máu trên người sôi trào.  

 

 

Long Huyết Chiến Thần chỉ nói: “Minh Nhi, nhớ kỹ!”  

 

 

“Chỉ cần ra tay được thì đừng có kiềm chế!”  

 

 

“Chỉ cần con giết bọn chúng đủ nhanh thì bọn chúng ắt sẽ câm miệng thôi!”  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vâng thưa sư phụ, con biết rồi ạ”.  

 

 

Sắc mặt Tần Hồng Bân vô cùng khó coi: “Các người quá đáng rồi đấy!”