Lúc này dừng lại.
“Tiếp tục!!!”
Diệp Bắc Minh đỏ mắt.
Liều mạng giống như lúc tập võ ở núi Côn Luân!
Chính vì tính cách liều mạng này, anh mới ở núi Côn Luân có năm năm đã học xong quay về.
Tiếp theo một hơi nuốt trọn hai mươi viên đan Ngưng Khí!
Cơ thể Diệp Bắc Minh giống như sắp nổ tung vậy.
Xương cốt trong cơ thể cũng đùng đùng vang dội.
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hét lớn, đánh ra một quyền!
Ầm!
Bức tường bê tông dày 50 cm trong phòng thí nghiệm bị anh đánh vào, tạo thành một lỗ thủng đường kính một mét.
Các thanh thép bên trong dày tới 5 cm!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tôi thành công lên cảnh giới Võ Vương rồi?”, Diệp Bắc Minh cười nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ có hai chữ: “Biến thái!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Bây giờ tôi có thể mở được tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Được, cậu đã tiến vào cảnh giới Võ Vương”.
“Có tư cách mở tầng thứ nhất rồi!”
Vù!
Diệp Bắc Minh cảm giác cảnh sắc trước mắt biến ảo, anh lại xuất hiện trong một không gian hỗn độn mơ hồ.
Một bảo tháp toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc rồng phượng xuất hiện trước mắt.
“Đến cửa lớn tầng một, chìa tay ấn lên đó là có thể mở”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh sải bước đi đến cửa lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chìa tay ấn lên cửa lớn!
Một tiếng ‘ùng ùng’ vang lên.
Cửa tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra.
Tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực lớn, ước chừng hơn một ngàn mét vuông.
Ba bậc thang nhô ra, xuất hiện ngay trước mắt.
Diệp Bắc Minh đến gần bậc đầu tiên, là một bộ quần áo mỏng như cánh ve.
Nó gần như trong suốt, hiện lên màu vàng!