Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2721: Tại sao lại là ông ta?"




 

Đôi mắt người áo đen hiện lên vẻ kinh sợ: "Đại nhân, có phải chúng ta tính toán sai rồi không?"  

 

"Tốc độ trưởng thành của người này thật sự quá kinh khủng!"  

 

"Mới có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, đã sắp không thể khống chế được rồi!"  

 

"Nếu để anh ta tiếp tục trưởng thành, chúng ta..."  

 

Người áo đen không nói hết lời.  

  Advertisement

Cung điện đá lâm vào sự yên tĩnh như chết!  

 

Không biết qua bao lâu.  

 

Cuối cùng lão già như thi thể kia mới mở miệng: "Nếu không thể khống chế được, vậy thì giết đi!"  

 

Ánh mắt người áo đen ngưng trọng: "Đại nhân, kẻ này bước đầu có thành tựu!"  

  Advertisement

"Cộng thêm thanh kiếm trong tay anh ta nữa, muốn giết anh ta rất khó!"  

 

Lão già như thi thể cười vô cùng âm trầm: "Chẳng phải cậu sớm đã biết được nhược điểm của người này sao?"  

 

"Trong tay cậu có nhiều lợi thế như vậy, còn sợ không bắt được anh ta?"  

 

Đôi mắt người áo đen dần trở nên lạnh lẽo, ngưng tụ thành sát ý!  

 

"Đi làm đi".  

 

Lão già như thi thể phất phất tay.  

 

"Rõ!"  

 

Người áo đen xoay người rời đi.  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói già nua truyền đến từ phía sau lưng: "Lần sau tới nơi này không cần che che lấp lấp nữa!"  

 

Người áo đen sững sờ, chợt gật đầu: "Vâng, đại nhân!"  

 

Ông ta quyết đoán cởi áo bào đen, lộ ra gương mặt mà Diệp Bắc Minh vô cùng quen thuộc!  

 

Viện trưởng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An!  

 

...  

 

...  

 

"Tháp nhỏ, ông nói người áo đen kia là Vương Bình An?"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng khiếp sợ.  

 

Lông mày của anh gắt gao nhíu lại: "Tại sao lại là ông ta?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, cậu vẫn còn quá non nớt!"  

 

"Cẩn thận suy nghĩ lại xem, lúc cậu ở Kiếm Tông, Long Đảo!"  

 

"Có phải người của Tổng viện Giám sát đều ở bên cạnh không?"  

 

Diệp Bắc Minh nhớ lại, gật đầu: "Đều ở bên cạnh! Vương Bình An cũng ở đó!"  

 

"Nhưng... Ông ta dường như không hề có cảm giác tồn tại!"  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"  

 

 

"Viện trưởng Tổng viện Giám sát mà lại không có cảm giác tồn tại như vậy?"  

 

 

"Ông ta vô điều kiện trợ giúp cậu, đến tột cùng là vì cái gì?"  

 

 

Giọng nói lạnh lùng tiếp tục: "Ngoài bố mẹ cậu ra, trên đời này còn có ai sẽ đối xử tốt với cậu vô điều kiện?"  

 

 

"Cho dù là bản tháp, nếu không phải cậu có thiên phú nghịch thiên, bản tháp cũng chẳng thèm nhìn cậu một lần!"  

 

 

"Sư phụ cậu đối xử tốt với cậu, là bởi đặt kỳ vọng cao vô hạn trên người cậu!"