Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2703: “Tên này quá yêu nghiệt!”




“Vậy nên cậu chỉ có duy nhất một cơ hội giết chết lão ta!”  

 

 

Diệp Bắc Minh bước lên: “Để tôi thử xem!”  

 

Anh chủ động lao lên, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công về phía lão Diệp.  

 

Hành động ấy đã dọa sợ người tu võ trên quảng trường Vân Tiêu Tông.  

 

“Diệp Bắc Minh điên rồi à?”  

 

“Cảnh giới Thần Vương chủ động tấn công cảnh giới Giới Vương ư?”  

 

“Đây là đường cùng buộc người ta làm liều hả!”  

 

Tim mọi người nhảy lên kinh hoảng, suýt nữa cả lũ đã bị hù chết rồi.  

 

Lão Diệp vô cùng tức giận: “Đồ khốn nạn, cậu đúng là gan to tày trời!”  

 

“Hôm nay lão phu sẽ cho cậu biết cái gì là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá!”  

 

Lão ta vừa dứt lời, trường đao trong tay hạ xuống.  

 

Đao khí cuồn cuộn như lốc xoáy lao tới.  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

  Advertisement

Chúng chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh gào lên: “Phá cho tôi!”  

 

Anh đồng thời khởi động Cửu U Thần Ma Quyết, Long Đế Quyết và Thiên Ma Cửu Biến.  

 

Mũi kiếm Trấn Ngục sắc nhọn, chém ra một con đường sống.  

 

Anh thi triển Ảnh Thuấn.  

 

Nháy mắt anh đã cách chỉ hơn mười mét lão Diệp, anh vừa đi tới thêm vài bước nữa.  

 

Lão Diệp hừ nói: “Đồ rác rưởi, tính dùng kiếm đó giết lão phu à? Mơ đi!”  

 

Lão ta biết Diệp Bắc Minh muốn giết mình thì chỉ có cách dựa vào thanh kiếm mà lão ta không biết kia thôi.  

 

Đương nhiên lão ta sẽ không cho Diệp Bắc Minh cơ hội nào.  

 

“Đồ oắt con, cút mau!”  

 

Lão ta nắm chặt nắm đấm rồi tung ra một quyền.  

 

Diệp Bắc Minh đạp chân, luồng sức mạnh trên người bùng nổ.  

 

Gầm gừ!  

 

Bốn tiếng rồng ngâm đồng thanh vang lên rồi hội tụ thành một.  

 

Rồi nó va thẳng vào một quyền kia.  

 

“Không thể nào!”  

 

“Mẹ ơi! Long tích!”  

 

“Khiếp! Diệp Bắc Minh cũng mở ra long tích ư?”  

 

Hơn mười nghìn người trên quảng trường Vân Tiêu Tông đều hóa đá.  

 

Bọn họ há hốc mồm hét to như thể gặp ma.  

 

Trước mắt bọn họ.  

 

Cột sống Diệp Bắc Minh tỏa sáng rực rỡ vầng sáng màu xanh ngọc, hình ảnh bốn con rồng hiện lên rồi phóng vút lên trời cao.  

 

Hàn Lương suýt cắn đầu lưỡi: “Cậu ta cũng mở được long tích à? Còn dung hợp tận bốn con rồng!”  

 

“Không thể nào!”  

 

Gương mặt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, cơ thể nhẹ run: “Tiểu sư đệ!”  

 

Cái mũi Lục Tuyết Kỳ hơi cay, nước mắt vươn đầy mặt: “Đại lục Chân Võ được cứu rồi!”  

 

Trong góc tối.  

 

Lạc Chính Hùng bật thốt: “Đây là... long tích! Cậu ta mở được long tích rồi!”  

 

Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, hít sâu rồi nói: “Gia chủ, rốt cuộc tôi đã biết tại sao Khuynh Thành vừa ý cậu ta rồi!”  

 

“Tên này quá yêu nghiệt!”  

 

Chân máy Lạc Chính Hùng nhíu chặt: “Cho dù cậu ta mở long tích thì cũng không phải là đối thủ của lão Diệp đâu nhỉ?”  

 

Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lát: “Hay là nhờ lão tổ ra tay?”  

 

Rồi người phụ nữ làm một động tác cắt cổ: “Coi như bọn Hàn Lương chưa từng tới đây!”  

 

“Không được!”  

 

Lạc Chính Hùng hoảng sợ: “Lỡ như bị điều tra ra, nhà họ Lạc sẽ...”  

Rầm!  

 

 

Một tiếng nổ đánh gãy câu nói chưa dứt của Lạc Chính Hùng, thế là ông ta bèn quay đầu lại.  

 

 

Trước mắt ông ta.  

 

 

Cả quảng trường bụi bay mù mịt, Diệp Bắc Minh và lão Diệp cùng bay ngược ra ngoài.  

 

 

Phụt!  

 

 

Lục phủ ngũ tạng của Diệp Bắc Minh như nát vụn, anh phun máu tươi.