Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2700: "Tao muốn giết toàn bộ..."




 

 Ngoài việc cô ấy vẫn còn hơi tiều tụy ra, gần như đã khỏi hoàn toàn!  

 

Lạc Khuynh Thành nở nụ cười xinh đẹp: "Đây là đan dược của Thánh tộc, tên là Cửu Chuyển Bất Diệt đan!"  

 

Nhìn thấy nụ cười của Lạc Khuynh Thành, trên trán thanh niên kia nổi lên gân xanh, trong lòng dâng lên lòng ghen ghét!  

 

Lạc Khuynh Thành chưa từng cười với gã!  

 

Cộng thêm việc Diệp Bắc Minh không nhìn gã, càng khiến cho gã tức giận: "Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?"  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: "Cút!"  

 

Khuôn mặt thanh niên đó kìm nén đến mức đỏ bừng, đột nhiên hét to: "Thằng kia, mày thật sự không biết mình có mấy cân mấy lạng đúng không?"  

 

"Quỳ xuống cho bản công tử!"  

 

Đạp một bước lên trời!  

 

Quăng một cái tát về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Rống!  

  Advertisement

Tiếng rồng ngâm chợt vang lên, có khí thế rồng bay lên chín tầng mây!  

 

"Đây là!"  

 

Quảng trường tràn ngập chấn động, tròng mắt ai nấy cũng như muốn rớt ra ngoài.  

 

Mấy lão già càng là hít sâu một hơi: "Trời ạ! Long Tích, thanh niên này lại có thể mở ra Long Tích?"  

 

"Gã ta còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể chứ!"  

 

"Hơi thở của gã cũng mới cảnh giới Thần Đế!"  

 

"Thế mà còn kinh khủng hơn cả cảnh giới Vực Chủ mấy phần?"  

 

"Dựa vào lực lượng của Long Tích, nghiền ép vượt cảnh giới?"  

 

Ai ai cũng khiếp sợ!  

 

Nhìn chòng chọc vào thanh niên kia!  

 

Sau lưng gã, xương sống tỏa ra ánh sáng, y như trên lưng đeo một đầu Chân Long!  

 

Diệp Bắc Minh âm thầm buồn cười.  

 

Người này mở ra Long Tích mà mới chỉ có một Chân Long!  

 

Mà trong cơ thể của anh có đến bốn!  

 

Giờ phút này.  

 

Thanh niên xuất hiện trên không trung phía trên Diệp Bắc Minh, ầm ầm nghiền áp xuống!  

 

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh hờ hững: "Tao bảo, mày cút đi!"  

 

Anh trở tay tát một cái!  

 

Chát!  

 

Một tiếng vang giòn!  

 

Thanh niên kia bị quất bay ra ngoài.  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, bắt lấy bả vai của người này.  

 

Hung hăng ném xuống đất!  

 

Tiếng "ầm" lớn vang lên, gạch đá nổ tung.  

 

Một giây sau.  

 

Anh giẫm một chân lên đầu gã, trông gã chẳng khác gì một con chó chết dưới chân Diệp Bắc Minh!  

 

Lão Diệp giật nảy mình: "Cậu chủ!"  

 

"A!"  

Mặt mũi gã tràn đầy máu tươi, khuôn mặt đỏ bừng, gào thét trong điên cuồng: "Thằng chó hoang, mày dám làm như vậy với tao!"  

 

 

"Mày biết tao là ai không? Bố mày đến từ nhà họ Hàn tại Thánh Vực!  

 

 

"Tao muốn giết toàn bộ..."  

 

 

Sát ý của Diệp Bắc Minh ngưng tụ, bỗng giẫm chân thật mạnh xuống!

 

Ngay khi anh vừa nhấc chân lên định giẫm nát đầu người thanh niên kia.  

 

Mặt mày lão Diệp tái mét: “Ranh con, cậu dám làm vậy à!”  

 

 

Xoẹt!