Rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.
Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, Hầu Tử vội vàng hỏi những gì anh đã trải qua trong mấy năm nay.
Diệp Bắc Minh coi Hầu Tử là anh em, cũng không giấu giếm.
Liền kể chuyện mình bái sư ở núi Côn Luân, sau đó trở về.
Sau khi Hầu Tử nghe xong, không khỏi thổn thức: “Anh Diệp, những gì anh trải qua trong năm năm nay còn xuất sắc hơn cả cuộc đời của tôi”.
“Bây giờ cũng là thiếu soái rồi, còn tôi chẳng làm nên trò trống gì”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Hầu Tử, đừng nản chí, tương lai còn rất dài”.
“Tiếp theo có dự định gì không?”
Hầu Tử thở dài: “Anh Diệp, thù đã báo rồi”.
“Trong lòng tôi bây giờ trống rỗng, tôi chuẩn bị trở về Giang Nam”.
“Mấy năm nay ở Trung Hải chả làm nên trò trống gì”.
“Bố mẹ tôi vẫn đang ở Giang Nam, tôi muốn trở về báo hiếu họ”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cho dù Hầu Tử có quyết định gì, anh đều ủng hộ.
Sau khi đưa Hầu Tử về thu dọn xong đồ đạc.
Diệp Bắc Minh lại đích thân tiễn anh đến trạm tàu cao tốc, tận mắt chứng kiến Hầu Tử rời khỏi mảnh đất đau thương Trung Hải này.
Hầu Tử vừa đi, Diệp Bắc Minh liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vạn Lăng Phong nghe máy: “Chủ nhân, cậu tìm tôi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi có một người anh em sắp trở về Giang Nam”.
“Anh ấy tên Vương Khinh Hậu”.
“Anh em của cậu?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc, lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Diệp Bắc Minh dặn dò.
Vạn Lăng Phong liên tục gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ âm thâm giúp đỡ cậu ấy, không để cậu ấy biết đâu”.
Sau khi nói xong chuyện của Hầu Tử, Vạn Lăng Phong chuyển chủ đề: “Chủ nhân, tôi cũng định liên hệ với cậu, đúng lúc cậu lại gọi đến”.
“Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, tôi điều tra đã được một chút”.