Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2697: "Chẳng phải mày rất ngông cuồng sao?"




 

 Lão Diệp sau lưng gã cười lắc đầu: "Cậu chủ, kẻ này đang phô trương thanh thế thôi".  

 

"Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt là khái niệm gì? Tương đương với một kích toàn lực của lão phu!"  

 

"Cậu chủ không cần suy nghĩ nhiều vì loại người này".  

 

Thanh niên cười gật gật đầu: "Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi".  

 

...  

 

Trên quảng trường, Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn xung quanh.  

  Advertisement

Anh nở nụ cười bình tĩnh: "Không tin à, các người thử ra tay xem?"  

 

"Tốt nhất là đồng loạt ra tay, để cho tôi có cơ hội giết trong chớp mắt, tuyệt đối đừng nên đến từng người một!"  

 

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính trở nên dữ tợn: "Thằng khốn khiếp này đang cố ý khiêu khích chúng ta đấy!"  

 

"Thằng kia, mày cho rằng chỉ với mấy câu của mày là có thể dọa được chúng tao?"  

 

Sát ý trong mắt Lục Thanh Sơn bùng cháy.  

 

Quỷ khí sau lưng Bùi Vân Hải trở nên âm trầm: "Đừng bị cậu ta lừa, cậu ta bảo chúng ta ra tay đồng loạt!"  

 

"Đừng đánh từng người một, chính là để kích thích chúng ta!"  

 

"Để từng người chúng ta lên một!"  

 

Bạch Thiên Cơ cười đầy nghiền ngẫm: "Nếu mày đã muốn để chúng tao cùng nhau lên, vậy chúng tao sẽ thỏa mãn mày!"  

 

"Giết!"  

 

"Giết!"  

 

"Giết!"

Chỉ trong chớp mắt, ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ đồng loạt ra tay.  

 

Một cỗ khí thế như sao băng va chạm Trái Đất nghiền ép xuống!  

 

Cho dù là Vực Chủ, bị ba mươi hai Vực Chủ khác đồng thời công kích cũng sẽ chết ngay tại chỗ, đến cặn bã cũng không còn!  

 

Diệp Bắc Minh chỉ là một người cảnh giới Thần Vương trung kỳ.  

 

Cho dù có nghịch thiên, cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!  

 

Giữa sân, Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích.  

 

Thậm chí còn nhắm mắt lại!  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trên quảng trường đều không nhịn được mà cười ra tiếng.  

 

"Ha ha ha ha! Chỉ như vậy?"  

 

"Chẳng phải nói muốn giết chết ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt hay sao?"  

 

"Giết đi xem nào!"  

 

"Sao còn bị dọa đến nhắm tịt mắt lại?"  

 

"Thằng chó kia, mày nhắm mắt lại chờ chết hả?"  

 

"Ha ha ha ha..."  

 

Tiếng cười vang liên tiếp vang lên, hết đợt này đến đợt khác, cực kỳ hài hước!  

 

Sắc mặt Vương Trùng Hư vốn ngưng trọng, trong nháy mắt chợt thả lỏng lại: "Hừ, giả thần giả quỷ!"  

 

Chỗ tối, thanh niên kia khinh thường cười một tiếng: "Ha ha, xem ra thật sự là tôi nghĩ nhiều rồi".  

 

Lão Diệp cười không nói.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành càng ngày càng nghiêm nghị: "Tiểu sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!"  

 

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Chính và Lục Thanh Sơn của tám gia tộc Thần Huyết lớn.  

Chỉ còn cách Diệp Bắc Minh chưa đến mười mét!  

 

 

Hoàng Phủ Chính cười như điên: "Ha ha ha ha, thằng khốn nạn, sao mày lại nhắm mắt lại?"  

 

 

"Chẳng phải mày rất ngông cuồng sao?"  

 

 

Lục Thanh Sơn cầm một thần đao màu đen trong tay, trực tiếp chém về phía đầu Diệp Bắc Minh: "Thằng chó, năm đó chúng tao có thể giết chết Diệp Phá Thiên, thì hôm nay cũng có thể giết được mày!"  

 

 

"Sau khi mày chết, toàn bộ Hoa tộc sẽ hủy diệt theo mày, chúng ta không cho chúng mày bất cứ cơ hội nào nữa!"