Hoàn toàn là kích động!
Mẹ nó!
Mẹ nó! Anh em của ông đây là thiếu soái?
Hầu Tử bây giờ chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào rống một tiếng: Con mẹ nó còn có ai vào đây ?!
Diệp Bắc Minh lại nhìn về phía Tô Mạc Già: “Đứng lên đi”.
“Cảm ơn thiếu soái!”
Tô Mạc Già đứng nghiêm, tư thế hiên ngang.
Mọi người kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Sao cô lại biết tôi?”
Tô Mạc Già khẽ mỉm cười, giải thích: “Thiếu soái, tôi là đệ tử của Lục đại soái, chính là người giúp đỡ cho anh ở Trung Hải”.
“Từ một ý nghĩa nào đó, anh chính là tiểu sư bá của tôi”.
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, Tô Mạc Già là đệ tử của bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.
“Thì ra là như vậy”.
Anh khẽ gật đầu.
Tô Mạc Già nghiêm mặt nói: “Thiếu soái, chuyện ở đây bây giờ cứ giao cho tôi xử lý, được chứ?”
“Được”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Dù sao anh đến cũng chỉ vì cứu Hầu Tử, những chuyện khác nếu có người xử lý, anh cũng tránh được phiền toái.
Tô Mạc Già nhìn về phía đám người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách: “Cấp bậc các người không đủ, lời sau đây tôi nói các người không thể dự thính, các người đi được rồi”.
“Cái gì?”
Sắc mặt Dư Thiên Long đen lại.
Ông ta là tướng quân của Long Hồn đó!
Ngay cả ông ta cũng không đủ tư cách?
Nhưng nhìn thấy đối phương là Tô Mạc Già, Dư Thiên Long cũng không còn cách nào khác.
Cắn răng dẫn theo Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách và đám chiến sĩ Long Hồn rời đi.
Ánh mắt Tô Mạc Già rơi trên người Bruce Rudolf: “Tướng quân Rudolf, hôm nay thiếu soái xông vào đại sứ quán, phía chính phủ chúng tôi về sau sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng!”