Bruce Rudolf sắp bị dọa sợ phát điên rồi.
Ông ta lo sợ Diệp Bắc Minh sẽ trúng kế khích tướng, dẫm nát cái đầu của ông ta!
Thanh niên Long Quốc này thực sự làm được việc này!
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ là.
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nhìn Kyle: “Anh có thù với ông ta, đừng lấy tôi ra làm súng”.
“Con người tôi, không thích nhất là bị người khác coi làm súng”.
“Tuy hôm nay tôi đến đây để cứu Hầu Tử”.
“Nhưng nhân tiện giết anh, có lẽ cũng chẳng mất gì!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.
Và nói như vậy!
“Mày nói cái gì?”, Kyle ngẩn người, không thể bình tĩnh.
Diệp Bắc Minh này bị làm sao vậy?
Ngay sau đó.
Không hề báo trước, anh trực tiếp ra tay giết về phía Kyle!
Kyle thấy Diệp Bắc Minh ra tay, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng mày là ai? Dám ra tay với tao! Đi chết đi!”
“Giết!”
Kyle quát lớn một tiếng, anh ta thấy Diệp Bắc Minh xông đến, cũng không bó tay chờ chết.
Chủ động xuất kích, cuộn bàn tay nắm thành nắm đấm!
Ầm!
Đánh ra một quyền, gió mạnh ầm ầm.
Khi Diệp Bắc Minh xông lên, đồng thời cùng tấn công ra một quyền!
Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Bắc Minh vẫn không hề nhúc nhích.
Kyle lùi lại ba bốn bước, vẻ mặt chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày cũng là cảnh giới võ linh ư?”
“Võ linh? Làm sao có thể!”
Đám người Dư Thiên Long kinh ngạc.
“Chú Dư, Diệp Bắc Minh là cảnh giới linh võ ư?”, Đường Văn Quân nuốt nước miếng.
Dương Huyên Hách quyết đoán nói: “Không thể nào, anh ta mới hai mươi ba tuổi, nhìn khắp cả Long Quốc cũng không có võ linh trẻ như vậy”.
“Rốt cuộc anh ta có thực lực gì? Chú Dư, có phải tình báo của chúng ta nhầm lẫn không?”, đồng tử của Đường Văn Quân co lại.