Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2589: “Tổng viện Giám Sát có chưa tới ba mươi người!”




 Sau khi Chu Nhược Giai rơi vào khe nứt không gian thì đã mất tích.  

 

 

Thế mà cô ấy lại lưu lạc đến đại lục Huyết Thiên.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Lão già kia thấy đồng đội mình chết hết, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đôi mắt đỏ rực chi chít đầy tơ máu.  

 

Lão già kia há cái miệng ngập ngụa máu cười to: “Dù sao lão phu cũng chết, mắc gì phải nói cho cậu biết hả?”  

 

Ngay lập tức mắt Diệp Bắc Minh đỏ rực.  

  Advertisement

Anh thẳng tay thi triển thuật sưu hồn.  

 

Ầm!  

 

Một luồng lực lượng len lỏi vào đầu lão già kia.  

 

Ngay sau đó, tất cả mọi thứ ông ta biết đều đã chảy vào đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Anh tung chưởng đánh nát đầu lão già kia, sắc mặt anh tối sầm: “Bát đại gia tộc Thần Huyết ư?”  

  Advertisement

Rồi anh quay đầu nhìn về phía đoàn người Phùng Vũ: “Các người còn chưa đi à?”  

 

Phùng Vũ không định buông tay anh: “Diệp Bắc Minh, gia nhập Tổng viện Giám Sát mới có lợi với cậu!”  

 

“Mười, chín!”  

 

“Tổng viện Giám Sát chúng tôi có đủ loại võ kỹ, nếu cậu đồng ý gia nhập thì cậu học cái nào cũng được hết!”  

 

“Tám, bảy!”  

 

“Chúng tôi còn có vô vàn tài nguyên mặc cho cậu sử dụng, có giáo viên với kinh nghiệm tu võ phong phú giải đáp nghi vấn cho cậu!”  

 

“Sáu, năm!”  

 

“Đan dược, nguyên thạch và đủ loại dược liệu cậu muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu, như vậy còn chưa đủ hay sao?”  

 

“Cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chúng tôi đều có thể thỏa mãn cậu!”  

 

“Bốn!”  

 

“Tương lai của cậu không nên dừng bước ở đây mà hẳn nên hóa rồng bay lên chín tầng mây!”  

 

“Ba!”  

 

“Diệp Bắc Minh, mong cậu hãy cân nhắc một chút!”  

 

“Hai!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh vẫn lạnh như băng, năm ngón tay siết chặt, kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.  

 

Phùng Vũ khiếp hãi, vội vàng lắc đầu: “Cậu Diệp, xin cáo từ!”  

 

Rồi dẫn người nhanh chóng rời khỏi đây.  

 

Ngay sau khi rời khỏi khuôn viên nhà họ Diệp, Phùng Vũ dừng bước.  

 

Sắc mặt tăm tối nhìn về phía ngục giam Trấn Hồn: “Không thể tưởng tượng được thiên phú của cậu ta lại đáng sợ như vậy, đến cả Long Tích còn có thể mở ra được!”  

 

Thái Tra khó tin nói: “Trong lịch sử của Tổng viện Giám Sát chúng ta còn chưa tới ba mươi người mở được Long Tích nhỉ?”  

 

Phùng Vũ ngượng nghịu gật đầu: “Tổng viện Giám Sát có chưa tới ba mươi người!”  

 

“Tính cả mười mấy đại lục Cao Võ thì tổng cộng chưa có tới trăm người!”  

 

“Cảnh giới Thần Vương mở ra Long Tích thì không có lấy một ai!”  

 

“Cậu ta còn rất trẻ! Trẻ đến mức tiền đồ vô lượng!”  

 

Phùng Vũ phấn khích khua tay múa chân: “Không được, nhất định phải thuyết phục cậu ta gia nhập Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Nếu cậu ta gia nhập thế lực khác thì sẽ là tổn thất của chúng ta!”  

 

Chu Long lắc đầu nói: “Thầy Phùng đã cho nhiều ưu đãi như vậy rồi mà cậu ta vẫn lặng yên như nước, rốt cuộc là cậu ta đang cần cái gì chứ?”  

 

“Nếu chúng ta không biết Diệp Bắc Minh cần gì thì rất khó thuyết phục cậu ta”.  

Mọi người trầm mặc.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

 

“Tôi, hình như tôi biết cậu ta cần gì...”  

 

 

Hả?  

 

 

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Đạm Đài U Nguyệt.  

 

 

Phùng Vũ phấn khỏi hỏi: “U Nguyệt, em có biết cậu ta cần gì không?”