Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2570: “Mình đang nằm mơ đấy à?”




 

 

“Mau tránh ra chỗ khác đi!”  

 

Các Vực Vương còn lại hét to.  

 

“Á...”  

 

Lý Thái Hư thét lên, nổ tung hóa thành một đống máu.  

 

“Ôi...”  

  Advertisement

Trái tim mọi người run sợ như sắp nhảy ra ngoài.  

 

“Các ông đều đáng chết hết!”  

 

Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh di chuyển.  

 

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn bao nhiêu sức mạnh thì dùng hết cho tôi!”  

  Advertisement

“Lũ chó chết đó, một tên tôi cũng không tha đâu, tất cả đều phải chết hết!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn khích nói: “Nhóc con, có những lời này của cậu là đủ rồi!”  

 

“Lũ kiến hôi ấy ở trước mặt bổn tháp là cái thá gì chứ?”  

 

Vừa dứt lời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như cây khô héo úa sống lại, mũi kiếm sắt nhọn sáng bóng.  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt bàn tay: “Giết!”  

 

Anh điều khiển tháp Càn Khôn Trấn Ngục chém vào sáu tên Vực Vương còn lại kia.  

 

“Mình đang nằm mơ đấy à?”  

 

Thấy cảnh đó, mọi người bị dọa mém chết.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ dựa vào sức mạnh của cảnh giới Thần Vương giết chết Vực Chủ đã đủ khiến người người khiếp hãi rồi.  

 

Lẽ nào anh còn có thể một mình cân hết sáu vị Vực Vương hay sao?

...  

 

....  

 

"Thằng nhóc Hoa tộc kia, mày tưởng rằng mình là Diệp Phá Thiên năm đó sao?"  

 

Cổ Thiên Xuyên quát lớn: "Giết!"  

 

Khuôn mặt Lục Nguyên dữ tợn, nhanh chóng lao tới: "Diệp Phá Thiên là thứ phế vật gì? Còn không phải bị tổ tiên bọn này giết chết sao?"  

 

Đôi mắt Hoàng Phủ Phong Tà lạnh lẽo, quả quyết ra tay: "Dù có là Diệp Phá Thiên sống lại, hôm nay cũng phải chết ở chỗ này!"  

 

...  

 

"Giết!"  

 

Phong Vu Cấm bỗng giẫm chân thật mạnh, toàn bộ quảng trường rung lên như bị động đất!  

 

Hai tay Bắc Minh Chính hợp nhất, một ngọn lửa màu xanh lục ngưng tụ, đánh úp về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Cơ Vân Thương hung tàn nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thằng chó hoang, mày giết cháu gái của lão phu, để mạng lại đi!"  

 

Một giây sau.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ ra một đạo kiếm mang màu đen, đột nhiên biến khổng lồ, mạnh mẽ chém xuống!  

 

Tiếng "loảng xoảng" long trời lở đất vang lên, toàn bộ học viện Giám Sát chấn động.  

 

Sáu người đồng thời bay ngược ra ngoài.  

Cơ thể đập thật mạnh xuống đất, cuốn lên bụi mù đầy trời!  

 

 

Trên mặt đất lập tức xuất hiện sáu khe rãnh sâu hoắm!  

 

 

"Mày! Phụt..."  

 

 

Cổ Thiên Xuyên không ngừng kêu lên đau đớn, một cánh tay và một cái chân nổ tung!  

 

 

"A..."  

 

 

Xương sống Lục Nguyên đứt gãy, kêu thảm thiết như chó chết!