Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2560: Lửa giận không thể ngăn cản bốc cháy!




 

 Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, giữa hai lông mày mang khí tức cao quý trời sinh.  

 

Đây tuyệt đối là mỹ nhân họa thủy!  

 

Lúc này.  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ au, cả người tràn đầy sát khí!  

 

Anh không có lòng nào mà thưởng thức.  

 

Cô gái vội vàng giải thích: "Tôi bị người ta đuổi giết, rơi vào khe nứt không gian!"  

 

"Đúng lúc ba người kia hạ xuống đây nên tôi giấu khí tức, đi theo bọn họ rồi xuất hiện ở đây!"  

 

"Tôi tên Đế Khởi La, tôi có thể dùng sơ tâm võ đạo để thề!"  

 

"Tôi tuyệt đối không quen biết ba người kia, nếu không sơ tâm võ đạo của tôi sẽ tan vỡ, cả người thối rữa mà chết!"  

 

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh hòa hoãn lại: "Cô cũng là người của thế giới Cao Võ sao?"  

 

"Thế giới Cao Võ?"  

 

Đế Khởi La sửng sốt, hơi do dự: "Có rất nhiều thế giới Cao Võ, anh nói cái nào?"  

 

Mắt Diệp Bắc Minh vẫn đỏ lừ: "Rất nhiều sao?"  

 

Đế Khởi La gật đầu: "Chỗ anh ở là thế giới võ đạo thấp, chắc cũng có tên".  

 

"Trên thế giới võ đạo cấp cao, mỗi đại lục đều gọi chung là thế giới Cao Võ!"  

 

"Tôi đến từ đại lục Linh La, theo tôi biết, ít nhất có tới bảy tám thế giới Cao Võ cùng đẳng cấp..."  

 

Tiếng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cô ta không lừa cậu đâu."  

 

Đột nhiên.  

 

Ùng ùng...  

 

Bầu trời đêm chấn động, một khe nứt không gian lại lần nữa xuất hiện.  

 

"Bọn họ lại tới rồi..."  

 

Con ngươi của Đế Khởi La co lại.  

 

Cô ta trốn sau lưng Diệp Bắc Minh theo bản năng!  

 

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiến giáp mang theo mười mấy người đi ra từ khe nứt không gian: "Đế Khởi La, sao không chạy nữa? Chạy tiếp đi chứ!"  

 

Mặt Đế Khởi La trắng bệch, cô ta cắn răng quát lên: "Vương Tuyên, anh không sợ Đế tộc sẽ biết chuyện anh đuổi giết tôi sao?"  

 

Vương Tuyên cười ha ha: "Ha ha ha, tôi giết cô xong sẽ xóa sạch tất cả khí tức!"  

 

"Dù Đế tộc có thủ đoạn mạnh mẽ đến thế nào, có thể tra ra được là do tôi làm sao?"  

 

Gương mặt xinh đẹp của Đế Khởi La tái đi, cầu khẩn nhìn Diệp Bắc Minh: "Mau cứu tôi..."  

 

"Không liên quan gì đến tôi!"  

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi, lười xen vào chuyện của người khác.  

 

 

"Đứng lại!"  

 

 

Vương Tuyên khẽ quát lên.  

 

 

Diệp Bắc Minh làm như không nghe thấy!  

 

 

Vương Tuyên nhắm chặt tay lại, bảo kiếm trong tay trầm xuống.  

 

 

Một đạo kiếm khí kinh khủng rơi xuống!  

 

 

Diệp Bắc Minh vốn đang tức giận, lo lắng cho sự an toàn của Nhị sư tỷ!