Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2557: Một ông già mặc áo xám!




 

 Thanh đao màu đỏ này hết sức nóng nảy, chém ra một màn huyết quang kinh khủng, áp chế khí tức của bốn chân long!  

 

Thân đao chấn động!  

 

Hổ khẩu của Diệp Bắc Minh tê dại, anh bị đánh bay ra ngoài.  

 

Mặt Diệp Bắc Minh đầy ngạc nhiên: "Đây là vũ khí gì?"  

 

Thấy Diệp Bắc Minh chịu thiệt, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười trộm: "Nhãi con, tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà".  

 

"Các cậu lựa chọn lẫn nhau, tùy tiện chọn một món đồ trong này mang ra ngoài cũng khiến đám người tu võ tranh cướp vỡ đầu!"  

 

"Hiển nhiên, thanh Long Huyết Cuồng đao này không hề muốn lựa chọn cậu!"  

 

Diệp Bắc Minh căn bản không để ý!  

 

Dù Long Huyết Cuồng Đao có mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của kiếm Trấn Ngục!  

 

Vũ khí của anh cũng không phải là đao!  

 

Tròng mắt khẽ đảo, anh tiếp tục lựa chọn.  

 

Nhưng đám bảo vật đó đều vụt qua như sao rơi, tốc độ quá nhanh, căn bản không thấy rõ.  

 

"Thần Ma chi nhãn!"  

 

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, con mắt dọc trên ấn đường xuất hiện.  

 

Huyết quang xao động, rốt cuộc anh cũng thấy rõ hình dạng của những bảo vật kia.  

 

Đột nhiên, một cái đỉnh nhỏ phong cách cổ xưa đã thu hút sự chú ý của anh.  

 

Ngay ánh mắt đó, chiếc đỉnh nhỏ kia chủ động bay về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Nó lơ lửng trên không trung trước người anh!  

 

"Ồ?"  

 

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Mày chủ động chọn tao sao?"  

 

Cái đỉnh nhỏ lơ lửng trên dưới, như đang gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh có trực giác, cái đỉnh này không phải món đồ tầm thường: "Được, đã như vậy thì chọn mày đi!"  

 

Anh giơ tay ra bắt lấy cái đỉnh nhỏ!  

 

Tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chúc mừng cậu!"  

 

"Đây là đỉnh Thái Cực, năm đó bổn tháp đã lấy được từ chiến trường thái cổ!"  

 

Diệp Bắc Minh chơi đùa với đỉnh Thái Cực: "Chủ nhân trước kia của nó là ai?"  

 

"Không biết!"  

 

"Ông không biết sao?"  

 

"Năm xưa chiến trường thái cổ xảy ra đại chiến kinh khủng, rất nhiều cường giả đã chết ở đó." Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.  

"Tôi thấy rất nhiều bảo bối mất đi chủ nhân, nên đã thu hết vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"  

 

 

"Những bảo vật đó bay loạn trong không gian là vì còn chưa lấy lại tinh thần từ trận chiến năm ấy."  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.  

 

 

Đột nhiên, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cứng lại: "Nhóc con, có sát khí!"  

 

 

"Có người tới..."

 

Trong tổ địa nhà họ Diệp.  

 

Một khe nứt không gian xuất hiện, ba người đi ra từ đó.