Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2424: “Ngu ngốc”.




 Tô Hỏa nuốt một nước miếng, cười haha: “Hai cô, tôi khuyên các cô đừng xen vào việc của người khác”.  

 

“Nếu không sẽ liên luỵ đến cả mình đấy...”  

 

Chát!  

 

Nha hoàn kia nâng tay lên cho Tô Hoả một cái tát, hai má hắn ta trực tiếp nứt toác, quay cuồng trên mặt đất.  

 

“Con trai!”  

 

Người phụ nữ sang trọng vô cùng đau lòng, nâng Tô Hỏa lên.  

 

Bà ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tô Hỏa, trong đôi mắt tràn ngập ác độc: “Bắt hai ả tiện nhân này lại cho tôi, đưa vào thanh lâu để người ta nhục nhã!”  

 

“Vâng!”  

 

Hơn mười lão già xông về phía hai cô gái.  

 

Cô gái đeo khăn che mặt vô cùng bình tĩnh.  

 

Nha hoàn kia cười lạnh một tiếng: “Mấy người là nhà họ Tô đúng không?”  

 

“To gan thật đấy, nhìn xem đây là cái gì!”  

 

Cô ta lập tức lấy ra khối lệnh bài.  

 

Lúc nhìn thấy chữ trên lệnh bài.  

 

Hơn mười lão già lập tức thay đổi sắc mặt, hít một hơi lạnh: “Tuyệt Trần Y Tiên!”  

 

Nha hoàn vô cùng kiêu ngạo: “Không sai, tiểu thư nhà tôi đúng là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên”.  

 

Người phụ nữ sang trọng rống giận: “Tuyệt Trần Y Tiên, Tuyệt Trần Y Thần chó má gì!”  

 

“Cô đánh con tôi thành như vậy, tôi muốn để các cô phải trả giá thật lớn!”  

 

“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Ra tay cho tôi!”  

 

Mười mấy lão già quay sang nhìn nhau.  

 

Tô Hỏa run rẩy: “Mẹ, đừng nói nữa...”  

 

“Đó là Tuyệt Trần Y Tiên!”  

 

“Chính là một trong ba y tiên của Y Thánh Cung, nghe nói là một người khủng bố đến mức ngay cả người chết cũng có thể cứu sống!”  

 

“Cái gì? Y Thánh Cung...”  

 

Người phụ nữ sang trọng ngây ra, trên trán đầm đìa mồ hôi.  

 

Ở Đại Lục Thượng Cổ có lưu truyền một câu: thà rằng đắc tội trăm vị Chí Tôn, nhưng tuyệt đối không được đắc tội Y Thánh Cung!  

 

Người phụ nữ sang trọng run rẩy: “Cô gái này, xin lỗi”.  

 

“Là chúng tôi có mắt như mù, nhưng mà người này là kẻ thù của nhà họ Tô chúng tôi!”  

 

“Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức dẫn cậu ta đi, tuyệt đối không làm ô uế ánh mắt của hai người”.  

 

“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt kẻ này và mẹ cậu ta đi!”  

 

Đám lão già kia trả lời một tiếng: “Vâng”.  

Người phụ nữ đeo khăn che mặt phun ra một chữ: “Ngu ngốc”.  

 

Một khí tức lạnh như băng đánh úp lại!  

 

Người phụ nữ sang trọng xấu hổ cười: “Cô gái này, cho dù cô có là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên thì cũng không thể quan tâm quá nhiều được...”  

 

Người phụ nữ đeo khăn che mặt nở nụ cười: “Nếu tôi cứ muốn xen vào thì sao?”  

 

“Cô...”  

 

Trong lòng người phụ nữ sang trọng dâng lên một ngọn lửa giận.