Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2392: Mắt đỏ như nhỏ máu.




Hơn trăm nghìn người tu võ đứng đây sững sờ.  

 

Cùng lúc đó, ở đại lục Thượng Cổ.  

 

Vô Tướng thần cung, trong một cung điện cổ kính.  

 

Một ánh đèn vàng rực bỗng vụt tắt.  

 

Trong cung điện, một người thanh niên bỗng mở to mắt, trong ánh mắt đầy sự hoang mang và kinh hoảng: “Mục Nguyên chết rồi, sao lại thế?”  

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Lúc này, có ba lão già nhanh chóng vọt vào đại điện.  

 

Bọn họ cũng cảm giác được đèn linh hồn của Mục Nguyên đã bị dập tắt.  

 

“Chuyện gì xảy ra thế?”  

 

“Sao Mục Nguyên lại bỏ mạng rồi?”  

 

Ba lão già cùng nhíu mày.  

 

Mục Hàn nhíu mày: “Con thứ thì chính là con thứ, đồ vô dụng ấy chút việc vặt ấy cũng làm không xong”.  

 

“Chết thì cứ chết đi, đèn linh hồn của người khác không sao là được”.  

 

Anh ta đăm chiêu nhìn về đèn linh hồn của Nam Cung Uyển.  

 

Một ông lão khó hiểu bèn hỏi: “Chẳng phải mới đi qua cửa dịch chuyển à, chắc mới tới tới đại lục Chân Võ nhỉ!”  

 

Ông lão bên cạnh thấy lạ: “Lẽ nào trong quá trình dịch chuyển đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”  

 

Mục Hàn cười bảo: “Cứ xem là biết thôi”.  

 

Nói xong, Mục Hàn lấy ra một cái kính bằng đồng từ thời xa xưa, trên đó được điêu khắc chi chít dấu ấn.  

 

Một luồng chân nguyên được rót vào.  

 

Rầm!  

 

Trong kính hiện lên hình ảnh trên quảng trường ở Tinh Cung.  

 

Đúng lúc chiếu đến cảnh Diệp Bắc Minh hôn Nam Cung Uyển.  

 

“Cái này...”  

 

Ba ông lão hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mục Hàn.  

 

Mặt Mục Hàn xanh mét như tàu lá chuối, trán nổi rõ mạch máu.  

 

Tròng mắt anh ta đỏ bừng, suýt nữa nhỏ máu: “Uyển Nhi!”  

 

“Tên chó má này dám khinh nhờn Uyển Nhi hả? Cậu ta là ai?”  

 

Ầm!  

 

Một luồng khí quét qua, trong đại điện ngăn nắp trở thành một đống ngổn ngang.  

 

Lúc này, trên quảng trường Tinh Cung.  

 

Nam Cung Uyển muốn đẩy Diệp Bắc Minh ra nhưng người không có chút sức nào.  

 

“Anh... buông ra...”  

 

Diệp Bắc Minh cong môi tươi cười nói: “Tôi sẽ không cho cô chết, càng không để cô quên tôi!”  

 

“Tôi sẽ gọi lại cô nhớ ngày ấy giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì!”  

 

Anh giẫm chân, sương khói mờ ảo ùn ùn kéo tới.  

 

Màn sương đen bao phủ cả hai người họ.  

 

“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Chết tiệt!”  

 

“Im miệng, ông im miệng cho tôi!”  

 

Mục Hàn hét lên từng tiếng thét đau thấu tận xương tủy: “Buông Uyển Nhi ra, con mẹ nó buông Uyển Nhi ra cho tao! Không!”

Lúc này, lòng anh ta đau như dao cắt.