Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2387: “Mục Nguyên... bị đánh bại ư?




 Nhan Như Ngọc cười khúc khích: “Không muộn, tới đúng lúc lắm”.  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi lại làm ra một hành động khiến người ta càng thêm khiếp sợ hơn.  

 

Anh chuyển mắt nhìn về phía Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, lâu rồi không gặp”.  

 

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng không nói nên lời.  

 

Thằng nhãi này còn quen biết Nam Cung Uyển sao?  

 

Vãi nồi!

“Ôi...”  

 

Tất cả mọi người xôn xao.  

 

“Uyển Nhi? Cậu ta gọi cô Nam Cung là Uyển Nhi sao?”  

 

“Đây là tình huống quần què gì thế? Vừa nãy mới chúc mừng sinh nhật Nhan Như Ngọc mà giờ đã chạy tới nhận thân với Nam Cung Uyển rồi sao?”  

 

“Đây là tình tay ba à?”  

 

“Mẹ ơi, Diệp Bắc Minh đúng là mẹ của tôi luôn rồi!”  

 

Vô số người tu võ trẻ tuổi kêu than.  

 

“Câm miệng!”  

 

“Chớ nói năng bậy bạ!”  

 

Trưởng bối của bọn họ sợ xanh mặt.  

 

Đây là người của đại lục Thượng Cổ hạ phàm xuống đây, nào dám bàn tán lung tung chứ?  

 

“Anh gọi tôi là gì?”  

 

Nam Cung Uyển trừng mắt, không thể tin nhìn anh.  

 

Sắc mặt Mục Nguyên xanh mét như tàu lá chuối, đôi mắt đỏ rực như sói nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.  

 

Từ biểu hiện của Nam Cung Uyển thì có thể nhận ra một điều.  

 

Giữa hai người bọn họ chắc chắn có gì đó.  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi gọi cô là Uyển Nhi”.  

 

Mục Nguyên quát lớn: “Oắt con kia, Uyển Nhi là tên mà mày có thể gọi à?”  

 

Diệp Bắc Minh bình thản đáp trả: “Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi, tôi gọi thế có vấn đề gì không?"  

 

Nam Cung Uyển sửng sốt.  

 

Cô ấy học Thái Thượng Vong Tình quyết nên giờ sơ tâm võ đạo cũng có chút buông lỏng.  

 

Ánh mắt Mục Nguyên rực lửa, tức tối hét: “Nhãi nhép kia, mày nói gì?”  

 

Diệp Bắc Minh lặp lại: “Tôi nói Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi!”  

 

Rồi anh liếc mắt nhìn Mục Nguyên: “Anh nghe không hiểu à?”  

 

“Mày chán sống rồi!”  

 

Tính khí của Mục Nguyên như bom tạc, nghe câu đó thì nổ bùm.  

 

Một luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh bùng lên, sát ý dâng lên ngút trời.  

 

“Cảnh giới Thần Chủ!”  

 

“Còn trẻ vậy mà đã tới cảnh giới Thần Chủ rồi sao?”  

Cung chủ Tinh Cung, giáo chủ Thần Long giáo, giáo chủ Bổ Thiên giáo, Long trưởng lão, Cổ Thông Thiên và bà lão đều biến sắc.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bảo người sau lưng anh lên đi, anh không đủ tư cách đâu”.  

 

Anh đưa tay lên tung ra một quyền, Mục Nguyên vừa lao tới thì đã chật vật bay ngược ra ngoài.  

 

“Cậu chủ!”  

 

Hai lão già đằng sau kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ anh ta.  

 

“Mục Nguyên... bị đánh bại ư?”, Lâm Hi vô cùng kinh ngạc.