Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2370: “Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn!”




 “Mà đạo tàn sát lại tồn tại ngay trong đó!”  

 

“Ma huyết sôi trào trong máu đi!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên đưa tay lên tóm chặt lấy móng vuốt teo tóp của lão già áo xanh.  

 

Khóe miệng anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười: “Vẫn chưa đủ sức đâu!”  

 

Lão già áo xanh sững sờ: “Thằng rác rưởi kia, cậu... Á!”  

 

Ông ta hét thảm.  

 

Cảnh tượng khiến người ta khiếp hãi xuất hiện.  

 

Bọn họ chỉ thấy một cảnh.  

 

Diệp Bắc Minh tóm lấy ngón út của lão già áo xanh kia, tiếng răng rắc vang lên, tay ông ta đã gãy.  

 

“Rắc!”  

 

Ngón áp út, gãy!  

 

“Rắc!”  

 

Ngón giữa, gãy!  

 

“Rắc!”  

 

Ngón trỏ, gãy!  

 

“Rắc!”  

 

Ngón cái, gãy!  

 

Năm ngón tay đang tóm lấy cổ của Diệp Bắc Minh như sắp bóp chết anh kia đã gãy.  

 

Diệp Bắc Minh gỡ từng ngón một ra rồi bẻ gãy hết chúng.  

 

Lục Đằng, Tô Lê, Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Chí Cao khiếp sợ nhìn cảnh đó.  

 

Không gian tĩnh lặng.  

 

Chỉ còn tiếng la hét thảm thiết của lão già áo xanh kia: “Á...”  

 

Ánh mắt lão già áo xanh kia đỏ rực, dữ tợn nói: “Sao cậu lại có được sức mạnh đó? Không thể nào, không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tại sao lại không thể chứ?”  

 

Anh tóm lấy tay lão già áo xanh rồi xé nó xuống.  

 

Tiếng xoèn xoẹt vang lên, máu tươi văng khắp nơi.  

 

“Vãi chưởng!”  

 

Đám người tu võ đứng hóng chuyện đồng thanh hét lớn.  

 

Tô Lê run chân: “Á! Cậu ta đó sao?”  

 

Lục Đằng sợ run người: “Tại sao lại như thế?”  

 

Gương mặt nhợt nhạt của Chu Chí Cao lại bừng sức sống: “Đại ca trâu bò quá!”  

 

“Ôi!”  

 

Bà lão nọ hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, bật thốt: “Tên nhóc này...”  

 

La Vãn Vãn mở miệng nói: “Chị Nhan, chị nhìn kia!”  

 

Nhan Như Ngọc quay đầu lại thì sợ ngây người: “Chuyện gì vậy?”  

 

“Tiểu súc sinh kia, dừng tay lại!”  

 

Hai tiếng hét to lần lượt vang lên, lão già áo đen và lão già áo tím hoàn hồn lại, phẫn nộ lao tới.  

 

Lúc này.  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí tức đen tuyền.  

 

Trong chốc lát nó đã bao phủ cả không trung.  

Trời đang giữa trưa nắng chói chang bỗng chìm trong tối tăm mù mịt.  

 

“Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn!”  

 

“Xuất hiện!”  

 

Gầm gừ...!  

 

Ba tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên.  

 

Lão già áo đen và lão già áo tím sững sờ: “Đây là cái quái gì thế?”