Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 233: Có phải xảy ra chuyện không”.




“Anh đánh người của Hùng Quốc thì sẽ bị bắt!”  

 

Hầu Tử hô lớn.  

 

Diệp Bắc Minh vỗ bả vai Hầu Tử, bảo anh ta yên tâm: “Yên tâm đi, mấy người Hùng Quốc không động nổi tôi đâu”.  

 

Một luồng nội lực rót vào trong cơ thể Hầu Tử!  

 

Khiến vết thương của anh ta chuyển biến tốt hơn rất nhiều.  

 

“Thật không?”, Hầu Tử ngây người.  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi lừa anh bao giờ chưa, còn có thể động được sao?”  

 

“Nấu mấy món ăn, chúng ta uống mấy ly, chờ người của Hùng Quốc đến!”  

 

“Được! Được! Được!”  

 

Hầu Tử kích động gật đầu.  

 

Nhanh chóng nấu mấy món ăn mang qua, mở thêm một bình rượu trắng.  

 

Hai người uống rượu và thảo luận chuyện quá khứ.  

 

Hầu Tử càng nói càng hưng phấn!  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Đúng rồi, không phải anh thi đỗ đại học Trung Hải à, sao lại đi nướng thịt?”  

 

 

Nụ cười Hầu Tử đọng lại.  

 

Uống liền một hơi hớp rượu trắng!  

 

Im lặng.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không”.  

 

“Không… không có”, ánh mắt Hầu Tử có chút né tránh.  

 

Anh ta vì không muốn để Diệp Bắc Minh lo lắng, cưỡng ép nặn ra nụ cười: “Aiz ya, anh Diệp, đừng lo mà”.  

 

“Sạp thịt nướng này của tôi khá ổn, muốn bày ra thì bầy”.  

 

“Một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm, cuộc sống tạm coi như làm ăn thuận lợi!”  

 

“Mẹ nó! Bố anh làm việc vất vả nuôi anh đi học, mẹ anh làm trong nhà máy, một tháng kiếm được có hơn hai ngàn”, Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề: “Mười mấy năm đi học anh học cái gì”.  

 

“Sinh viên đại học Trung Hải ở đây nướng thịt? Có nhà không về?”  

 

“Con mẹ nó anh gọi cái này là làm ăn thuận lợi?!!!”  

 

Nếu như không phải anh em, sao có thể mắng như vậy?  

“Anh Diệp…”  

 

Hầu Tử mím môi, rất oan ức.  

 

Nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.