Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 232: Mạnh quá! Mạnh quá đi!”.




Diệp Bắc Minh cười: “Ha ha ha, đây là Long Quốc đấy Hầu Tử!”  

 

“Đây là Long Quốc…”. Cơ thể Hầu Tử chấn động, theo bản năng giơ cao nắm đấm!  

 

Đúng vậy!  

 

Đây là Long Quốc!  

 

“Heo da vàng, con mẹ nó mày đi chết đi!”. Một người đàn ông da trắng xông lên, tung quyền đấm vào đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp vào đầu gối người này.  

 

Răng rắc!  

 

Một tiếng vang giòn!  

 

“A!!!”. Người đàn ông da trắng kêu như heo bị chọc tiết, ôm đầu gối nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết.  

 

Trong nháy mắt tỉnh rượu!  

 

“Chân của tao, fuck! Chân của tao!”  

 

Người đàn ông da trắng còn lại nhìn thấy đồng bạn bị đánh gãy chân, cũng tỉnh táo lại: “Người Long Quốc, võ giả?”  

 

“Bọn tao tới tham gia đại hội quân võ, mày dám đánh bọn tao bị thương?”  

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nơi này là Long Quốc, mày đánh người Long Quốc ngay trên đường cái Long Quốc, đáng phải chịu trừng trị!”  

 

Vừa dứt lời!  

 

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt người này.  

 

Người đàn ông da trắng này còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Bắc Minh giơ chân quét ngang.  

 

Răng rắc! Răng rắc!  

 

Hai tiếng vang giòn, hai chân biến dạng, bị vặn thành đường cong kinh khủng!  

 

“A, fuck…”  

 

Người đàn ông da trắng kia đau đớn kêu rên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Người Long Quốc, hãy đợi đấy, bạn của tao là cấp trên, sẽ không bỏ qua cho mày!”  

 

Diệp Bắc Minh đi đến trước mặt người này, lại giơ chân đạp gãy ngón tay chỉ vào mình kia.  

 

“Cho mày một phút gọi điện thoại, gọi người của mày đến đây”.  

 

“Mày… đợi đấy…”  

 

Dù sao cũng là võ giả cấp Địa, cố nén đau nhức kịch liệt khi bị gãy chân tay.  

 

Dùng cánh tay còn lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, nói ra tình huống và địa chỉ của mình.  

 

“Gọi xong rồi chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng.  

 

Đi lên trước đạp gãy nốt cánh tay cuối cùng của hắn ta!  

 

Sau đó kéo người này giống như kéo một con chó chết đến bên cạnh đồng bạn hắn ta, rồi ném xuống đất như ném rác.  

 

Trở lại trước quầy đồ nướng, Hầu Tử sợ ngây người, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

“Anh Diệp… anh… anh tập võ? Mạnh quá! Mạnh quá đi!”. Hầu Tử kích động run rẩy cả người, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Bọn họ… ức hiếp người quá đáng!”  

 

Diệp Bắc Minh an ủi một câu: “Được rồi, có tôi ở đây, không ai dám ức hiếp cậu”.  

 

Hầu Tử lau nước mắt: “Dạ dạ, anh Diệp, anh trở về từ lúc nào?”  

 

“Cậu không nghe nói chuyện ở Giang Nam?”, Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi.  

 

Hầu Tử lắc đầu: “Không… không nghe nói, Giang Nam sao vậy?”  

Diệp Bắc Minh thầm cảm thán một tiếng.  

 

Hầu Tử đã bị cuộc sống vùi dập.