Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2292: "Thế thì tôi nhận vậy".




Bọn họ không lắm miệng hỏi bất cứ câu nào.  

 

Diệp Bắc Minh xoay người tiến về phía kho báu của gia tộc Đạm Đài.  

 

Gia tộc thượng cổ bề thế này có nền tảng sâu không lường được.  

 

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, anh dễ dàng tìm được vị trí cất giấu kho báu của gia tộc Đạm Đài.  

 

Mười mấy kho báu bị Diệp Bắc Minh vơ vét hết sạch.  

 

Anh đang định rời khỏi đây.  

 

Nhưng Cổ Thông Thiên và Cổ Tuyền lại đuổi theo.  

 

Diệp Bắc Minh ngoái đầu lại: "Sao hai người chưa đi?"  

 

Cổ Thông Thiên khẽ mỉm cười: "Cậu Diệp, cậu hãy nhận thứ này".  

 

Dứt lời, ông ta ném một chiếc lệnh bài màu đen qua cho anh.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn nó, có một dấu ấn ngôi sao đặc biệt trên lệnh bài.  

 

Không những thế còn chạm trổ chín con Chân Long, sống động như thật!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Cổ Tuyền lộ rõ sự hốt hoảng: "Ông nội, sao ông lại đưa Tinh Thần Triệu Tập Lệnh cho anh ta!"  

 

"Tinh Thần Triệu Tập Lệnh là gì?"  

 

Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.  

 

Cổ Thông Thiên giải thích: "Khi nào cậu đi Tinh Hải ắt biết tác dụng của thứ này thôi".  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với cái đó".  

 

Dường như Cổ Thông Thiên đoán được anh đang nghĩ gì trong bụng, giành nói trước: "Cậu Diệp khoan vội từ chối".  

 

"Thứ này sẽ giúp cậu có tư cách vào Đại Lục Thượng Cổ đấy".  

 

Người tu võ bình thường mà nghe thấy bốn chữ này nhất định sẽ kích động tột độ.  

 

Là người tu võ thì ai mà không hướng đến nơi giàu tiềm năng hơn chứ?  

 

Tuy nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh lại tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ: "Xin lỗi, tôi vẫn không có hứng thú".  

 

"Nếu tôi có việc cần đi Đại Lục Thượng Cổ thì tôi sẽ tự nghĩ cách".  

 

Sau đó, anh hờ hững vứt phăng Tinh Thần Triệu Tập Lệnh đi.  

 

"Anh!"  

 

Cổ Tuyền vô cùng bực bội: "Diệp Bắc Minh, anh khinh thường người khác quá rồi đấy!"  

 

"Anh có biết thứ này quý giá nhường nào không?"  

 

"Kể cả nhà họ Cổ tôi cũng chỉ có ba chiếc mà thôi!"  

 

Diệp Bắc Minh quay lưng, bỏ đi: "Tôi có nói là tôi cần đâu?"  

 

Cổ Thông Thiên cũng sốt ruột, hớt ha hớt hải đuổi theo: "Cậu Diệp, cậu đừng giận. Tuyền Nhi, cháu đừng nói nữa!"  

 

"Thứ này cho cậu không phải cho không, cứ xem như cậu Diệp đây nợ lão phu một ân tình là được!"  

 

Cổ Tuyền ngây ra như phỗng.  

 

Chuyện gì thế này?  

 

Ngay cả người đứng đầu Tinh Cung ông nội còn không khép nép như thế mà!  

 

Một tên như Diệp Bắc Minh thì có tài cán gì chứ?  

 

Đúng lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Nhóc con, nhận đi".  

 

Diệp Bắc Minh suy tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy: "Thôi được rồi".  

 

Thế rồi anh nhìn về phía Cổ Thông Thiên: "Thế thì tôi nhận vậy".  

 

"Còn việc nợ ông một ân tình, tôi sẽ trả ông ngay bây giờ".