Diệp Bắc Minh cười đáp: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, chỉ cần mọi người giúp tôi việc này!”
“Sau này mọi người có việc gì cần tôi ra tay thì tôi quyết không chối từ!”
Bọn người Tôn Kiếm Khung, Đỗ Kiêu và Chu Cửu U rất vui vẻ, bọn họ đang chờ câu nói ấy.
Diệp Bắc Minh mở lời: “Tôi muốn tìm một người!”
“Tìm một người ư?”
Tất cả mọi người ở đây sửng sốt.
Diệp Bắc Minh không dài dòng mà lấy ra một bức tranh.
Mọi người chăm chú quan sát, sững sờ, người trên bức tranh ấy giống Diệp Bắc Minh đến sáu bảy phần.
Điểm khác biệt duy nhất chính là người nọ mặc đồ nữ.
“Đây chẳng phải là Diệp tông chủ phiên bản nữ hay sao?”
“Lẽ nào tông chủ có sở thích đặc biệt nào đó?”
Người bên dưới thì thầm bàn tán.
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Mọi người đừng đoán nữa”.
“Đây là mẹ của tôi, Diệp Thanh Lam!”
“Hai mươi mấy năm trước bà là đệ tử của Thanh Huyền Tông, sau này rời khỏi Thanh Huyền Tông không biết tung tích thế nào”.
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm nơi mẹ tôi mất tích, nhưng sức một người có hạn”.
“Nên hy vọng rằng mọi người có thể giúp tôi tìm kiếm nơi mẹ tôi mất tích, dù chỉ có một tin tức thôi Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ hậu tạ!”
Bỗng nhiên, một con kền kền từ bên ngoài bay vào đại điện.
Vút!
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh bay thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Bách Lý Phong Hoa hét lớn: “Chim hoang từ đâu tới? Sao dám xông vào đại điện của Thanh Huyền Tông! To gan!”
Trong tay có thêm một thanh trường kiếm đâm thẳng vào con kền kền đang bay tới.
“Chít chít chít!”
Chuột nhỏ sau lưng kền kền sợ hết hồn hét to lên.
Thế mà Diệp Bắc Minh nghe hiểu ngôn ngữ của nó.
Anh biến sắc: “Bách Lý trưởng lão, mau dừng tay!”
“Vâng!”
Bách Lý Phong Hoa kinh hãi, từ khi nào tông chủ cảm thấy hứng thú với một con kền kền thế?
Con kền kền này đâu phải ma thú, nó chỉ là một con chim bình thường thôi.
Bách Lý Phong Hoa không dám trễ nải.
Ông ta vội vàng cất trường kiếm vào.
Chuột nhỏ nhảy xuống, xoay tròn trên mặt đất kêu chi chít.
Mọi người còn chưa hiểu mô tê gì.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi đột ngột, con ngươi anh đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi rõ.
“Khốn kiếp!”
Diệp Bắc Minh quát to, sau lưng bùng cháy như núi lửa phun trào.
Huyết quang và ma khí dâng lên ngút trời.
“Chị Tiểu Yêu đang ở địa lao của gia tộc Đạm Đài ư?”