Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2190: Anh nâng tay tung ra một chưởng!




 Anh trực tiếp xoay người.  

 

Không ngờ lại chủ động đi đến chỗ Nam Cung Chính!  

 

Một bước, hai bước, ba bước!  

 

Giọng nói của anh tiếp tục vang lên: “Nếu ông dám ra tay, hôm nay ông mà không giết được tôi!”  

 

“Sau này, cho dù ông có xuất hiện ở chỗ nào, cho dù là ở chân trời góc biển, Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ giết ông!”  

 

Anh tiếp tục đi về phía Nam Cung Chính.  

 

Cảm giác cực kỳ áp bách!  

 

Bảy bước, tám bước!  

 

Nam Cung Chính ngây người, trong lòng lại bộc phát ra một ngọn lửa giận vô tận!  

 

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, không ngờ lại không nhìn thấy đối phương có chút sợ hãi nào.  

 

Chỉ có sức mạnh vô tận, còn có ánh mắt lạnh băng như thần chết!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Ông có dám không, ra tay thử xem?”  

 

Nam Cung Chính không kìm lòng được mà run rẩy, một cảm giác nguy hiểm đánh úp lại.  

 

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng: “Được lắm tên nhóc, cậu cứ chờ đấy!”  

 

Sau đó dẫm chân một cái, trực tiếp phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất.  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Đám khách khứa ở đây suýt nữa bị doạ chết!  

 

“Nói mấy câu mà đã dọa được cảnh giới Thần Chủ trung kỳ? Mẹ nó tên này là yêu quái sao?”  

 

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần đều ngây người.  

 

Chu Đỗ Di nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Khóe miệng Tôn Kiếm Khung không ngừng co rúm: “Tên nhóc này đúng là quá nghịch thiên! Lão phu đã nghĩ thông suốt rồi, Võ Đạo Minh về sau tuyệt đối sẽ không!”  

 

Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người.  

 

Ánh mắt anh lại dừng ở trên người Chu Hiếu Thiên một lần nữa: “Tôi chữa trị gân mạch bị hao tổn cho ông, vậy mà ông lại báo đáp tôi như thế sao?”  

 

Cả người Chu Hiếu Thiên run rẩy: “Cậu Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi”.  

 

“Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, không nên nghe lời của Chu Hoàng!”  

 

“Là tôi không bảo vệ tốt Thanh Huyền Tông, cầu xin cậu hãy… cho tôi một cơ hội nữa!”  

 

Đứng trước sống chết.  

 

Con gái là cái gì chứ?  

 

Tất cả đều là giả dối thôi!  

 

Chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất!  

 

Xung quanh ồ lên, những gì mà Diệp Bắc Minh nói đều là thật sao?  

 

Gân mạch bị đứt đoạn thật sự có thể khôi phục được sao?  

Trong phút chốc, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Diệp Bắc Minh đều thay đổi.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ông vi phạm lời thề, còn muốn có thêm cơ hội nữa? Chết đi!”  

 

Anh nâng tay tung ra một chưởng!  

 

Ầm!  

 

Vị trí mà Chu Hiếu Thiên đứng, mặt đất lõm xuống thành một cái hố, ở đó chỉ còn lại một chưởng ấn thật lớn.  

 

Trong chưởng ấn là máu me be bét!  

 

Chu Hoàng sợ tới mức đi lại đây: “Anh Diệp, xin lỗi, huhu...”