Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2183: Thạch Tủy vạn năm!




Sát ý lạnh băng bao phủ toàn bộ những người có mặt.  

 

Mấy trăm người tu võ bậc thánh trở lên lại không có ai dám phát ra một tiếng nào!  

 

“Ba!”  

 

“Hai!”  

 

“Một…”  

 

Ngay khi tiếng một vừa vang lên.  

 

Tông chủ của Ly Hỏa Tông đã lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.  

 

Mặt đất nứt ra một khe nứt lớn: “Tại hạ là Thạch Thiếu Giang, hy vọng có thể trở thành người hầu của đại nhân!”  

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều im lặng nhìn nhau.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Tại hạ Vương Kiếm Sinh, môn chủ của Bạch Hổ Môn nguyện ý kết khế ước linh hồn, từ nay về sau, Bạch Hổ Môn trở thành tông môn phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo Lý Phượng Hoa nguyện sống chết đi theo đại nhân!”  

 

“Tất cả người của Tiệt Thiên Giáo quỳ xuống cho tôi. Còn không mau tham kiến!”  

 

Mấy trăm người lần lượt quỳ xuống dưới chân của Diệp Bắc Minh!  

 

Tất cả đều chọn thần phục!  

 

Ánh mắt Lãnh Nguyệt đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập nhìn cảnh này: “Chỉ mới có chừng đó thời gian mà Minh Nhi đã đưa Thanh Huyền Tông đạt đến đẳng cấp mà tổ sư của Thanh Huyền Tông còn chưa từng đạt đến!”                                                                                         

 

Sát Chủ hít một hơi thật sâu nói: “Thủ đoạn của thằng nhóc này thật cứng!”  

 

…..  

 

Lúc này tại gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.  

 

Hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của Chu Hiếu Thiên, khách khứa từ các thế lực lớn nối đuôi nhau tiến vào nhà họ Chu.  

 

Ngoài cửa lớn nhà họ Chu.  

 

Hàng trăm vạn người tu võ tập trung tại đây, mặc dù tỷ lệ được tiến vào cổng chỉ khoảng một phần trăm.  

 

Nhưng mọi người vẫn đến không biết mệt!  

 

Vô số ánh mắt nhìn về phía nhà họ Chu.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Đứa bé giữ cửa nhà họ Chu hô lớn: “Chưởng môn của Thần Kiếm Môn đến tặng một thanh thần kiếm chúc thọ lão gia năm nghìn tuổi!”  

 

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.  

 

Ngay sau đó tiếng ồn ào nổ ra, vô số khách khứa hâm mộ đỏ mắt.  

 

Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào ba mươi sáu người đang nâng một hộp kiếm!  

 

“Không hổ danh là Thần Kiếm Môn!”  

 

“Thật sự là dùng một thanh thần khí để chúc thọ ư?”  

 

“Thật sự là quá giàu rồi! Móa nó!!!”  

 

Mọi người đều ăn mặc xuề xòa, tim đập loạn xạ.  

 

Đứa bé giữ cửa tiếp tục hô to:  

 

“Đại biểu trẻ tuổi của gia tộc Đạm Đài, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm đến chúc thọ, gia tộc Đạm Đài tặng một khối Thạch Tủy mười nghìn năm!”  

 

Vãi!  

Thạch Tủy vạn năm!  

 

“Thứ này còn quý hơn cả thần khí ấy chứ!!!”  

 

“Gia tộc Đạm Đài không hổ là gia tộc Thượng Cổ, bên trong ẩn dấu quá nhiều thứ!”  

 

Vô số người nhìn về phía Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần.  

 

Đạm Đài Trần đầy kiêu ngạo, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là lũ nhà quê chưa thấy qua việc đời bao giờ!”  

 

Đạm Đài Lâm cau mày khiển trách: “Chỗ này nhiều người hỗn tạp, đừng làm mất mặt gia tộc!”