Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2138: "Đương nhiên là chưa đủ!"




 Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: "Phần thưởng này cũng quá lớn đi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: "Còn cảm thấy bản tháp hẹp hòi sao?"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Diệp Bắc Minh cười to: "Rất hào phóng!"  

 

Anh tiếp tục tiến vào tầng thứ 22.  

 

Trên mặt phẳng nhỏ phía trước, một bản võ kỹ xuất hiện ở trước mắt anh.  

 

Anh cầm lên xem xét: "Ảnh Thuấn? Võ kỹ cấp Vương?"  

 

"Như hình với bóng, tốc độ như bóng?"  

 

"So sánh với tốc độ của lôi ảnh trùng trùng thì như thế nào?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Lôi ảnh trùng trùng gây ra động tĩnh quá lớn, mỗi lần sử dụng đều có lôi điện xuất hiện!"  

 

"Ảnh Thuấn lại khác!"  

 

"Là sao?", Diệp Bắc Minh hiếu kì.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Giải thích với cậu thế này đi, con người có bóng đúng không?"  

 

"Chỉ cần cậu có động tác gì, cái bóng cùa cậu sẽ gần như đồng thời làm ra động tác như thế!"  

 

"Ảnh Thuấn chính là như thế, lúc cậu sử dụng Ảnh Thuấn sẽ có được tốc độ giống cái bóng!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cũng không tệ lắm".  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói ra: "Nhóc con, cái này mà là cũng không tệ lắm?"  

 

"Ảnh Thuấn có thể tiêu diệt chín mươi chín phần trăm thân pháp ở Đại Lục Chân Võ!"  

 

"Nhóc con, cậu được tiện nghi còn khoe mẽ đúng không?"  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tôi cảm thấy ông đã thay đổi rồi".  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ: "Tôi thay đổi?"  

 

"Không sai!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Ban đầu lúc quen biết ông, giọng điệu của ông giống y như một cái máy vậy".  

 

"Về sau, giọng điệu của ông đã bắt đầu có dao động".  

 

"Bây giờ đã biết vui sướng giận buồn, đơn giản là giống y như một người sống vậy".  

 

"Nếu như không phải tôi biết ông là tháp linh, chắc chắn tôi sẽ cho rằng ông là một người sống sờ sờ đang đối thoại cùng tôi".  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.  

 

Không trả lời.  

 

Sau một lát vẫn không có âm thanh gì.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Ông làm sao cậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Có đôi khi có tính người chưa chắc đã là chuyện tốt".  

 

"Tôi lại hy vọng tôi mãi mãi chỉ là một tháp linh!"  

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Có ý gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Đợi đến khi cậu hoàn toàn tiến vào top 10 ký chủ các đời của bản tháp rồi nói sau!"  

 

"Bây giờ cậu mới chỉ xếp thứ 28 trong bảng xếp hạng tố chất tổng hợp của ký chủ các đời của bản tháp, không đáng kể chút nào!"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày lại: "Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?"  

 

"Đương nhiên là chưa đủ!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có người nằm trong top 10 ký chủ các đời của bản tháp".