Thuộc hạ của Võ Đạo Minh mau chóng nói: “Thông tin mới nhất, Kiếm Long Đồ nằm trong tay Diệp Bắc Minh, tông chủ của Thanh Huyền Tông!”
“Tông chủ, đây chính là chân dung của hắn và Kiếm Long Đồ!”
Lại là Thanh Huyền Tông?
Đám người Võ Đạo Minh ngẩn người!
Tôn Kiếm Khung vội hỏi: “Mau, trình tranh chân dung lên!”
“Vâng!”
Thuộc hạ của Võ Đạo Minh tiến lên, quỳ một chân, trình bức chân dung lên.
Từ từ mở ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy.
Trong bức tranh là một người đàn ông vô cùng trẻ, thậm chí có thể nói là hơi non nớt.
Nhưng tư thế trên bức tranh lại cho người ta cảm giác khí thế vô địch!
Anh cầm một thanh trường kiếm màu đen, bên trên điêu khắc hình rồng vờn quanh!
“Đúng là Kiếm Long Đồ!”
“Vật này lại xuất thế rồi?”
“Nghe nói Kiếm Long Đồ là một tấm bản đồ, có thể tìm được tòa bảo tháp trong truyền thuyết!”, ánh mắt của rất nhiều nguyên lão của Võ Đạo Minh sáng lên, sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ tham lam.
Tôn Kiếm Khung lập tức hỏi: “Diệp Bắc Minh ở đâu?”
Thuộc hạ của Võ Đạo Minh trả lời: “Nửa canh giờ trước, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Thanh Huyền Tông”.
“Hình như, đi đến vùng đất Nhật Lạc!”
“Vùng đất Nhật Lạc?”
Tất cả đều ngẩn người: “Tên nhóc này đến nơi đó làm gì?”
…
Diệp Bắc Minh và Chu Hoàng đi đến vùng đất Nhật Lạc, cho đến chiều tối mới tìm được một sơn cốc để nghỉ ngơi.
Châm đuốc!
Chu Hoàng còn đặc biệt rải ít bột thuốc ở xung quanh.
Rải thứ này có thể che được khí tức, đề phòng nửa đêm bị ma thú tấn công!
Diệp Bắc Minh muốn nói không cần phải làm như vậy, ma thú nhìn thấy anh, nhận chủ còn không kịp ấy chứ!
Làm sao có thể tấn công?
Nửa tiếng sau.
“Anh Diệp, anh đói không?”
Chu Hoàng nướng một con chim.
Nhìn Diệp Bắc Minh ngồi khoanh hai chân, im lặng vận khí, ánh mắt của Chu Hoàng rất quái dị.
Chỉ cần nhìn mặt của Diệp Bắc Minh, trong đầu cô ta lại bất giác vang lên âm thanh kỳ lạ đó!
Cơ thể cũng phải tê dại!
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Cảm ơn, tôi không đói”.
“Được”.
Chu Hoàng vội vàng quay đầu.
Khuôn mặt đỏ nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Bắc Minh!
Trái tim thụp thụp đập điên cuồng!
Soạt!