Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2092: Khóe miệng run run!




 “Và rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi?”  

 

“Chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi chết cũng sẽ nhắm mắt!”  

 

Ô Đạo Hoành chậc chậc hai tiếng: Chậc chậc, hay cho câu chết cũng nhắm mắt!”  

 

“Hôm nay lão già này vui, mày đã hỏi, thì tao cũng tốt bụng nói cho mày nghe!”  

 

Ba mươi năm trước, có một con ma thú rất mạnh nhảy vào trong cấm địa Thanh Huyền Tông, hòng lấy trộm bảo bối của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Lão tổ thanh Huyền đã chiến đấu với con ma thú đó, cuối cùng giải quyết được nó!”  

 

“Đáng tiếc, lão tổ Thanh Huyền cũng vì thế mà bị thương nặng, nửa tháng sau thì mất!”  

 

“Trước khi đến Thanh Huyền Tông thì con ma thú đó đã bị thương, thế mà vẫn có thể đánh một Thần Vương như lão tổ Thanh Huyền bị thương rất nặng!”  

 

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ suy ngẫm: “Chắc là mày cũng đoán được, con ma thú đó chính là bố mày!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Ô Đọa Hoành: “Sau đó thì sao?”  

 

Ô Đạo Hoành cười: “Diệp Thanh Lam đúng là thiên tài, cô ta là đệ tử Thú phong!”  

 

“Nên trời sinh tính thân thiết với vạn thú, lão già này cũng rất thích nó!”  

 

“Mẹ mày rất xinh đẹp, nếu ngày đó cô ta chịu gật đầu đồng ý thì có lẽ bây giờ đã là người nhà họ Ô!”  

 

“Đáng tiếc, tao đã muốn thu phục bố mày, để bố mày làm ma thú trấn sơn của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Nên mới bảo Diệp Thanh Lam chăm sóc con ma thú đó, ai ngờ ả đê tiện Diệp Thanh Lam lại có tình cảm với cả ma thú?”  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đầy sát ý: “Câm miệng, đó là sự lựa chọn của mẹ tôi!”  

 

“Anh Bắc Minh, anh không sao chứ?”  

 

Tiêu Nhã Phi đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Nếu là người khác biết được cha mình là một con ma thú thì chắc đã suy sụp từ lâu rồi!  

 

Ô Đạo Hoành cười lanh: “Hừ, con mẹ đê tiện của mày lựa chọn một con ma thú!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ma thú thì sao?”  

 

“Mẹ tôi không chọn ông, mà chọn ma thú!”  

 

“Thế chẳng phải là lão tổ của nhà họ Ô còn chẳng bằng một con ma thú à? Hả?”

Nụ cười của Ô Đạo Hoành chợt đông cứng!  

 

Khóe miệng run run!  

 

Những lời Diệp Bắc Minh nói thật sự tổn thương đến ông ta rất sâu!  

 

Sát ý trong mắt Ông Đạo Hoành tăng vọt: “Thằng khác loài này, mày muốn chết rồi đúng không?”  

 

Thanh kiếm Đoạn Long trong tay chỉa về phía Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm rít gào!  

 

Sau lưng Ô Đạo Hoành còn hiện lên bóng dáng Huyết Long nhàn nhạt!  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Sao thế? Mới thế đã vội vàng muốn giết tôi rồi hả?”  

 

“Mới nãy còn nói sẽ kể hết tất cả cho tôi biết cơ mà, không dám kể tiếp hả?”  

 

“Biết bao nhiêu người đang nhìn đây mà, lão tổ nhà họ Ô nói lời không giữ lấy lời à?”  

 

Ô Đạo Hoành đầy kích động:   

 

“Ranh con, tao biết mày muốn dùng phép khích tướng!”  

 

“Mày đã muốn biết ả đê tiện Diệp Thanh Lam đó bị khinh thường như thế nào, thì tao kể cho mày nghe, chẳng sao cả!”  

 

“Con ma thú dơ bẩn đó ở Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi tầm bảy năm, đến một ngày nọ thì đột nhiên biến mất!”  

 

“Diệp Thanh Lam cũng phản bội Thanh Huyền Tông, tìm đến tháp Phù Đồ trộm mất bảo vật bên trong!”