Lão quỷ Hắc Sơn đã nằm trên mặt đất, cả người đầm đìa máu me.
Trước ngực ông ta có một lỗ thủng kinh khủng, đã hoàn toàn bị phế đi!
"Lão tổ!"
Mã trưởng lão bị dọa sợ choáng váng.
Vương trưởng lão khóc không ra nước mắt: "Đã sớm nói không cần đối phó với Diệp Bắc Minh như vậy, bây giờ hoàn toàn xong rồi!"
"A!"
Ân Hồng Mai sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy giống như chim cút, một mùi nước tiểu tanh tưởi truyền đến!
Bà ta lại bị doạ đến mức tiểu ra quần!
"Tiểu sư đệ!"
Đám người Khương Tử Cơ, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào, Vương Như Yên thấy thế đều kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng!
Hạ Nhược Tuyết cũng cảm thấy như đang nằm mơ, hơi há to cái miệng nhỏ nhắn ra: "Đây là thực lực của Bắc Minh sao? Cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của anh ấy?"
Lão quỷ Hắc Sơn nằm trên mặt đất, nhìn thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay đi tới!
Sắc mặt ông ta vô cùng sợ hãi, dùng hết sức lực cuối cùng để lùi về sau: "Cậu... rốt cuộc cậu là người hay quỷ?"
Bịch bịch bịch!
Trả lời ông ta chính là tiếng bước chân lạnh như băng của Diệp Bắc Minh!
Một bước, hai bước...
Kiếm Đoạn Long giơ lên cao!
Lão quỷ Hắc Sơn hoàn toàn luống cuống, ông ta đứng lên như chó chết, điên cuồng dập đầu: "Đại nhân, đừng mà!"
"Tôi nguyện ý thần phục ngài, trở thành một con chó bên cạnh ngài, tôi...”
Phập!
Tay nâng kiếm hạ xuống!
Một đống máu tươi bắn ra, thi cốt vô tồn!
Đôi mắt đẹp của Nam Cung Uyển co rút lại một chút: “Tiên Thiên sơ kỳ, anh ấy mới là Tiên Thiên sơ kỳ thôi!”
“Vậy mà lại có thể giết cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong? Đại Lục Thượng Cổ cũng không có nhiều yêu nghiệt như vậy đi!”
“Như vậy xem ra, mình và anh ấy... hình như cũng không thiệt lắm?”
“Suýt!”
Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, Ân Hồng Mai hít khí lạnh.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ!
Bước ra một bước, đến trước ba người.
Săc mặt Mã trưởng lão tái nhợt, cười gượng: “Bắc Minh, cậu là hạt giống của Thanh Huyền Tông chúng ta!”