“Đi thêm bước nữa là sẽ gặp nguy hiểm!”
“Cơ quan ở chỗ nào?”
“Ngay dưới chân cậu! Nhóc con, dùng kiếm Đoạn Long phá hỏng nó đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh vừa nghĩ đến, kiếm Đoạn Long đã xuất hiện ở trong tay.
Một kiếm chém xuống!
Rầm…!
Toàn bộ giếng khô nổ tung, một viên trân châu màu xanh lam hiện ra trước mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc con, cậu may mắn đấy, đây là Lôi Bạo Châu!”
“Lôi Bạo Châu? Đó là cái gì?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu chỉ cần dẫn chân nguyên vào trong Lôi Bạo Châu là có thể kích hoạt được sức mạnh sấm sét ở bên trong!"
“Nếu như kẻ địch của cậu nhầm lẫn nó với những ám khí thông thường, thẳng thừng đánh nổ!”
“Trong vòng ba mươi mét xung quanh sẽ bộc phát ra thiên lôi khủng khiếp, có thể giết chết cả cảnh giới Thần Vương!”
“Uầy!”
Diệp Bắc Minh trái lại hít một hơi khí lạnh: “Kinh khủng thế à?”
Anh thẳng tay cất Lôi Bạo Châu lại: “Đi, đi xem thử xem ở bên trong cơ quan kế tiếp sẽ có món bảo bối gì!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lên tiếng nói: “Này nhóc, từ khi tiến vào tháp Phù Đồ tôi vẫn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của mẹ cậu”.
“Tuy nhiên ngay lúc nãy, tôi đã nhận ra được hơi thở mà mẹ cậu lưu lại!”
Đáy lòng Diệp Bắc Minh kích động: “Ở đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Phía trước chín trăm mét, bên trái!”
Diệp Bắc Minh hóa thành một cái bóng đen, gần như là ngay lập tức đi đến đó.
Một cái bia đá bất ngờ hiện ra trước mặt!
Trên tấm bia đá có khắc ba hàng chữ:
“Cửu thiên thập địa, truyền thừa bậc nhất từ xưa tới nay!”
“Con trai tôi Diệp Bắc Minh tự tay mở!”
“Những người còn lại, mở ra sẽ chết ngay lập tức!”
Tám hướng trên mặt đất rải rác vô số xương trắng, cơ hồ đều là quần áo trang sức của Thanh Huyền Tông!
Những bộ xương trắng này, dường như đã chứng thực chữ viết trên tấm bia đá.