Trong đầu Nam Cung Uyển hiện lên dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, lặng lẽ gật đầu: “Vâng, sư phụ!”
Hư ảnh người phụ nữ nhắc nhở: “Được rồi, con đi tìm lãnh hỏa Huyền Minh trước đi!”
“Vật này tuyệt đối quý giá, nếu không phải thế giới võ đạo cấp thấp có hạn chế, vi sư cũng đích thân đến!”
“Vâng”.
Nam Cung Uyển đáp lời một tiếng.
Bóng dáng của người phụ nữ chợt biến mất!
Cô ấy cất ngọc bội lại, từ trong chiếc nhẫn trữ vật lôi ra một tấm bản đồ.
Toàn bộ kết cấu của tháp Phù Đồ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được!
Nam Cung Uyển nhìn vào khu vực màu xanh da trời ở ngay chính giữa, con ngươi ngưng đọng.
…
Diệp Bắc Minh mở mắt ra: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông thật sự hãm hại tôi quá rồi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi không cố ý thật mà!”
“Được rồi, ông khỏi phải giải thích nữa”.
Diệp Bắc Minh rất sầu não: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Vội vã mặc lại quần áo đàng hoàng.
Nhìn quanh bốn phía.
“Sáu ngày!”
“Sáu ngày? Lâu vậy sao?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa một tiếng: “Ha ha, độc tố của Ma Vân Đằng Vương cực kì nặng!”
“Cũng không phải cứ một lần hai lần là hóa giải được!”
Diệp Bắc Minh ngây người: “Chúng ta sẽ không… Khụ khụ, cái kia…”
“Suốt sáu ngày đấy chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng khẳng định: “Không phải từng giây từng phút, nhưng cũng đại khái là như vậy”.
Diệp Bắc Minh vô cùng lúng túng: “Tại sao Nam Cung Uyển lại biến mất rồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tháp đây biết thế nào được? Mỗi khi cậu cắt đứt liên lạc, tôi không có cách nào cảm nhận được ngoại giới”.