Diệp Bắc Minh đi sâu vào trong đó.
Vừa đi được mấy trăm mét.
Khắp chỗ trên mặt đất đều là xương trắng, bọn họ dường như đều mặc trang phục của Thanh Huyền Tông.
Diệp Bắc Minh biết, những người này không tránh được sự tấn công của vua mây Ma Vân, bị hấp thụ thành dinh dưỡng!
“Ừm! Ừm!”
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh dừng bước chân, từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy lượng lớn cây mây Ma Vân quấn vào nhau, bao bọc ra một hình người.
“Nam Cung Uyển?”
Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra Nam Cung Uyển trúng chiêu rồi!
Tuy anh không chủ động đi cứu Nam Cung Uyển, nhưng gặp trên dường, tiện tay cứu vẫn có thể!
Soạt!
Anh chém một đường kiếm khí ra, dây leo của cây mây Ma Vân nổ tung.
Nam Cung Uyển mềm nhũn rơi xuống!
Diệp Bắc Minh đón lấy Nam Cung Uyển, cô ta trực tiếp ôm lấy Diệp Bắc Minh, cơ thể không ngừng run lên: “Là anh?... Mau! Mau muốn tôi đi!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sợ giật mình.
Vội vàng buông Nam Cung Uyển ra, nhanh chóng lùi lại!
Nam Cung Uyển ngồi dưới đất, kẹp chặt hai chân, vô cùng khó chịu!
Đôi mắt của cô ta mơ màng, mắt đỏ ửng hoa đào!
Toàn thân như có ngọn lửa bùng cháy, xua đuổi toàn bộ hàn khí trong cơ thể cô ta!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Cô đã trúng độc của cây mây Ma Vân?”
Soạt!
Mấy cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển không hề có chút phản ứng!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy? Trên thế gian còn có loại độc mà Quỷ Môn Thập Tam Châm không giải được ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, độc tố của cây mây Ma Vân vốn không thể giải được!”
“Nếu cậu không giúp đỡ, cô ta sẽ bị thiêu chết!”