Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt vốn hoảng hốt của Nam Cung Uyển lập tức trắng như tuyết: “Quả nhiên! Đây là vua mây Ma Vân!”
“Hỏng rồi, vật này trời sinh kỳ dị…”
“Mình…”
Trước mắt Nam Cung Uyển tối sầm.
Con dao găm trong tay rơi xuống!
Cả người mềm nhũn nằm dưới đất, mấy cành dây leo như xúc tu kéo đến, quấn chặt Nam Cung Uyển!
“Một trăm bảy mươi sáu con!”
Diệp Bắc Minh dừng lại.
Bây giờ bất luận anh đi thế nào trong tầng thứ nhất của tháp Phù Đồ, cũng không có ma thú từ ma khí biến ra xuất hiện nữa!
Anh không chần chừ, định xuất phát lên từng thứ hai.
Bốp!
Đột nhiên, một dây leo nhanh chóng ập đến, cuốn lấy cổ chân của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long trong tay xuống.
Một đoạn dây leo bị chém đứt, không ngừng ngoe nguẩy giống như đuôi con thằn lằn!
“Đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm dứt dây leo: “Giống như một nhánh cây leo, còn là vật sống?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vui mừng: “Cậu nhóc, nơi này đúng là bảo địa phong thủy, cậu lại gặp may rồi!”
“Thứ này là cây mây Ma Vân, là một loại ma thú thực vật, cũng khá hiếm có!”
“Vừa nãy có lẽ cô bé đó bị vật này hại rồi!”
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Giải thích cụ thể hơn đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cây mây Ma Vân thích uống máu thuần của vật sống, gốc của nó có rất nhiều ma khí thuần khiết!”
“Bọn chúng còn sẽ phát ra một loại sương độc!”
“Bất luận là người hay là ma thú, chỉ cần trúng độc của cây mây Ma Vân, về cơ bản sẽ trở thành dinh dưỡng cho nó!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nếu đã có độc, tôi phải lại gần bằng cách nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Yên tâm, thể chất của cậu đặc biệt, trăm độc không xâm chiếm được!”
“Độc của cây mây Ma Vân không có tác dụng với cậu!”
“Vậy còn đợi cái gì?”