“Cả ngày mặt lạnh như tiền, giống như người khác nợ cô mấy triệu vậy!”
“Tôi sẽ có hứng thú với phụ nữ như cô chắc?”
“Anh…”
Nam Cung Uyển nổi giận, đang định lên tiếng!
Diệp Bắc Minh quát một câu: “Câm miệng!”
Cơ thể Nam Cung Uyển run lên, đôi mắt cay cay.
Cô ta lớn từng này, đi đến đâu cũng được cung phụng, chưa từng có ai mắng cô ta như vậy!
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.
Một hàng nước mắt trào ra, lập tức ngưng kết thành từng giọt băng rơi xuống!
“Diệp Bắc Minh, tôi hận anh!”
Nam Cung Uyển dâm chận, lao về phía trước.
Bên tai Diệp Bắc Minh yên tĩnh rất nhiều.
Chưa đến một phút, phía trước vang lên tiếng hét lớn kinh sợ của Nam Cung Uyển: “A!”
Không cần nghĩ cũng biết, Nam Cung Uyển gặp nguy hiểm!
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Liên quan gì đến mình!
Chuồn thôi chuồn thôi!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, đi về một hướng khác!
Lúc này, một cây dây leo to bằng cánh tay quấn lấy mắt cá chân của Nam Cung Uyển.
Khuôn mặt cô ta bỗng biến sắc: “Cây mây Ma Vân!”
“Làm sao có thể, chẳng phải nó sống trong nơi sâu nhất của tháp Phù Đồ ư?”
“Dây leo của nó làm sao có thẻ vươn đến tầng thứ nhất chứ?”
Chiếc nhẫn trữ vật của Nam Cung Uyển lóe lên.
Lấy ra một con dao găm được khảm nạm vô số bảo thạch!
Chém thật mạnh xuống cây mây Ma Vân, phát ra tiếng ‘choang’ giòn tan!
Lại không thể đánh thương được cây mây Ma Vân chút nào!
Nam Cung Uyển tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Con dao găm này là thần khí của sư phụ tặng cho mình, vậy mà không thể chém đứt được cây mây Ma Vân?”
Dường như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ: “Chẳng lẽ…”