“Được, cô nhất định phải cố trụ đấy!”
“Ừm, để bọn tôi xem xem, người tiếp theo là ai đây?”
Người phụ nữ trung niên cười thích thú.
Ánh mắt nhìn sang Lục Tuyết Kỳ đang hôn mê bất tỉnh: “Ô, còn có người ngất xỉu ư!”
“Nếu đan điền của cô ta bị moi ra, liệu có đau đến tỉnh lại không đây?”
Giơ tay tóm xuyên đến đan điền của Lục Tuyết Kỳ, giật nó xuống!
“A!”
Lục Tuyết Kỳ đau đến tỉnh lại, cơ thể cuộn tròn thành con tôm.
Vương Như Yên rơi nước mắt: “Bát sư tỷ, không!”
“Các người sẽ không được chết tử tế đâu! Nếu tiểu sư đệ của tôi biết các người làm vậy, nhất định sẽ không tha cho các người!”
Người phụ nữ trung niên cười lớn âm hiểm: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh? Bảy ngày sau hắn sống được rồi tính đi!”
Ánh mắt trầm xuống, nhìn sang Vương Như Yên: “Đến lượt cô rồi, mong đợi không?”
Trong tháp Phù Đồ, xung quanh mờ tối một vùng.
So với thế giới bên ngoài, không gian to hơn không chỉ gấp trăm lần!
Đột nhiên.
Nam Cung Uyển cất giọng thanh lạnh: “Bắt đầu từ bây giờ, anh đi theo phía sau tôi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao?”
Nam Cung Uyển quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh, ngạo mạn khẽ cười một tiếng: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi hiểu tháp Phù Đồ nhiều hơn anh, đi theo tôi, tôi có thể bảo đảm anh được an toàn!”
“Nếu anh tự hành động, tôi bảo đảm anh sống không quá ba canh giờ!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ!”
Đi về một hướng.
Nam Cung Uyển hừ lạnh lùng một tiếng: “Không cho anh nếm mùi thì anh không biết sự lợi hại của tháp Phù Đồ!”
Vừa dứt lời, đột nhiên một bóng đen xông ra từ chỗ tối.
Hú!
Một con mãnh hổ nhảy ra, thực sự quá đột ngột.
Dường như xuất hiện sát người Diệp Bắc Minh, vuốt hổ đập mạnh đến.
Phập!
Diệp Bắc Minh bị đập bay đi, rơi xuống chỗ cách mấy chục mét về phía sau: “Lực thật cường mạnh, trong tháp Phù Đồ lại có ma thú?”
“Sao tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó? Giống như đột nhiên mọc ra vậy!”