Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Thế mà lại bị người ta khinh bỉ?
Mẹ nó!
Một giây sau.
Một lực lượng thần bí đánh tới!
Diệp Bắc Minh cảm giác giống như bị nước biển bao phủ, ánh sáng trắng lóe lên liền biến mất.
Hai người xuất hiện trong một không gian rộng lớn!
Diệp Bắc Minh khó hiểu nhìn bốn phía: "Nơi này chính là bên trong tháp Phù Đồ sao?"
...
Diệp Bắc Minh cùng Nam Cung Uyển vừa mới biến mất.
Sắc mặt Mã trưởng lão trầm xuống, chỉ vào đám người Khương Tử Cơ, Hạ Nhược Tuyết: "Người đâu, bắt lấy bọn họ!"
Vèo!
Một đám đệ tử xông ra từ bốn phương tám hướng!
Đám người Khương Tử Cơ vội vàng quây thành một vòng, đều cẩn thận lấy binh khí ra.
Vương Như Yên khẽ kêu lên: "Mã trưởng lão ông có ý gì?"
Mã trưởng lão cười lạnh: "Hừ, có ý gì ư?"
"Diệp Bắc Minh giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, đã chọc giận Thần Kiếm Môn!"
"Nếu Thần Kiếm Môn trách tội xuống, Thanh Huyền Tông có khi sẽ bị hủy diệt!"
"Nếu không phải chúng tôi lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ chạy trốn, còn cần mở tháp Phù Đồ ra để thu hút Diệp Bắc Minh ở lại sao?"
Ông ta cười một tiếng đầy ẩn ý: "Muốn ra khỏi tháp Phù Đồ phải cần ít nhất bảy ngày!"
"Ô Đạo Sinh đã đến Thần Kiếm Môn thông báo cho lão quỷ Hắc Sơn rồi!"
"À, mấy người còn chưa biết lão quỷ Hắc Sơn là ai đúng không? Ông ta là anh trai ruột của Diệt Tuyệt Thượng Nhân, muốn từ Thanh Huyền Tông đến Thần Kiếm Môn phải tốn ít nhất bảy ngày!"
"Cho nên mấy người đã hiểu chưa?"
Ông ta vừa dứt lời.
Khương Tử Cơ và Liễu Như Khanh liếc nhìn nhau!
Hạ Nhược Tuyết, Đạm Đài Yêu Yêu, Vương Như Yên nghiến chặt hàm răng, căm tức nhìn đám người Mã trưởng lão!
Lục Tuyết Kỳ vô cùng giận dữ: "Mấy người là thái thượng trưởng lão, thế mà lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này sao?"
"Mấy người đúng là vô sỉ!"