Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc: “Không sao?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Anh đoán, rất có khả năng là mẹ anh đã ra tay”.
“A? Bác gái ra tay? Thế là thế nào?”
Hạ Nhược Tuyết càng thấy kỳ lạ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Rất khó giải thích với em, nhưng Nhược Tuyết, xin em tin anh, Tôn Thiến đã an toàn rồi”.
Hạ Nhược Tuyết suy ngẫm, Diệp Bắc Minh sẽ không gạt cô ấy.
Tuy không biết Diệp Bắc Minh biết được mọi việc bằng cách nào, nhưng anh có quá nhiều điểm kỳ lạ.
Vốn không thể giải thích bằng lý lẽ thông thường!
Bỗng nhiên.
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mặt đẹp mơ màng: “Thứ mà Tôn Thiến có, em cũng muốn có!”
Trực tiếp đè Diệp Bắc Minh xuống giường!
Diệp Bắc Minh đang định phản kháng, phát hiện toàn thân không còn sức lực: “Hỏng rồi, vừa nãy giết Diệt Tuyệt, không có sức lực phản kháng rồi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, mẹ kiếp…”
Diệp Bắc Minh nảy ý nghĩ: “Chém đứt cảm nhận!”
Lập tức cắt đứt mọi liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Liền sau đó.
Hạ Nhược Tuyết không hề do dự hôn anh.
Lật người ngồi lên người Diệp Bắc Minh!
Phụt!
…
Ba canh giờ sau, Chu Hoàng đến Nguyệt Phong.
Đến thẳng nơi ở của Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp, tôi đến rồi”.
Không có ai đáp lại.
Chu Hoàng cau mày: “Anh Diệp chắc phải là người giữ lời hứa, thế này là sao?”
Cô ta lại gần căn phòng, định gõ cửa.
Đột nhiên.
“Ừm… Bắc Minh…”
Trong phòng vang lên âm thanh không thể miêu tả.