Mấy cô gái của Thần Kiếm Môn kinh hãi kêu lên.
Diệp Bắc Minh không dừng tay, giáng xuống đường kiếm thứ hai!
Trong đôi mắt của Diệt Tuyệt Thượng Nhân phản chiếu ra kiếm Đoạn Long màu đen, bà ta hoàn toàn hoảng sợ.
Sợ hãi hét lớn: “Diệp Bắc Minh, mày muốn một cánh tay của tao!”
“Bây giờ mày đã hủy một cánh tay của tao rồi, tại sao mày còn muốn ra tay?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Tôi đã cho bà cơ hội, tại sao bà không trân trọng?”
“Muộn rồi!”
“Vừa nãy là một cánh tay, bây giờ là một cái mạng!”
Mọi người đều trố mắt!
Diệp cuồng nhân muốn giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân?
Trong lòng Diệt Tuyệt Thượng Nhân cháy lên cơn lửa giận, có thể bùng phát bất cứ lúc nào!
Liền sau đó.
Bà ta nhìn đôi mắt băng lạnh vô tình của Diệp Bắc Minh, lửa giận lập tức tắt ngấm!
Bà ta không nhịn được run lên ớn lạnh, Diệp Bắc Minh không đùa, mà rất nghiêm túc.
Diệt Tuyệt Thượng Nhân sợ hãi, lần đầu tiên sợ hãi trong lịch sử, đôi môi bà ta run run: “Xin lỗi… cầu xin cậu tha cho tôi một mạng…”
“Muộn rồi!”
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ.
Giơ kiếm Đoạn Long, giáng xuống một đường kiếm!
“Đừng!”
Diệt Tuyệt Thượng Nhân kinh sợ gào thét, đôi mắt già nua phản chiếu bóng của kiếm Đoạn Long đang đập xuống!
Phụt!
Một kiếm!
Diệt Tuyệt Thượng Nhân hóa thành sương máu!
Tất cả mọi người trên quảng trường đều nín thở!
“Sư phụ!”
Mấy cô gái của Thần Kiếm Môn sợ đến gần như thất thanh.
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Ô Đạo Hoành, Ô Đạo Sinh và cả các Thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, người nào cũng run lên bần bật!
‘Tên nhóc này!’, hai chân của Ô Đạo Sinh run rẩy.