Một kiếm, phượng gáy cửu thiên!
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một sự uy hiếp, kiếm Phượng Minh đã tới trước mặt anh, chém về phía cổ họng của anh!
Diệp Bắc Minh nhíu mày lại.
Đưa tay nắm lấy trong hư không!
"Đoạn Long, ra!"
Anh quát to một tiếng!
Trong lòng bàn tay anh xuất hiện một thanh bảo kiếm màu đen, toàn thân được một phù điêu hình rồng sinh động như thật vờn quanh!
Một kiếm chém ra, va chạm với kiếm Phượng Minh!
“Keng” một tiếng vang giòn, cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Kiếm Phượng Minh trực tiếp nổ tung giống như vũ khí rác rưởi, hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra ngoài!
Một luồng khí mênh mông nổ tung, Diệt Tuyệt Thượng Nhân lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa.
"Làm sao có thể!"
Diệt Tuyệt Thượng Nhân phát ra tiếng gào thét, ánh mắt khiếp sợ co vào!
Bà ta nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, không dám tin kêu to: "Kiếm Long Đồ!"
"Trong tay cậu chính là kiếm Long Đồ?"
Một giây sau.
Kinh ngạc biến thành kích động, tham lam!
"Kiếm Long Đồ!"
"Kiếm Long Đồ ở trong tay Diệp Bắc Minh?"
Mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông đều ngây người!
"Kiếm Long Đồ ở trong tay cậu ta?", Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh cũng giật nảy cả mình, trên khuôn mặt già nua tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lãnh Nguyệt thầm kêu không tốt: "Nguy rồi..."
Sát Chủ cũng sửng sốt, không thể tin nhìn kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!
"Cái gì là kiếm Long Đồ?"
"Cậu nhập môn trễ, còn không biết kiếm Long Đồ đã từng là bảo bối trấn tông của Thanh Huyền Tông!"
Hơn triệu đệ tử nghị luận.
Mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông không thể dời mắt được, nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh: "Hả? Không thích hợp!"