Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sưu Thần Thử thì sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Đây là một loại ma thú đặc thù vô cùng hiếm thấy, mặc dù nó chỉ là ma thú cấp sáu".
"Nhưng lại có khứu giác cực kỳ khủng bố, thứ nó ngửi không phải mùi hương, mà là thần hồn!"
"Thần hồn?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: "Giải thích với cậu thế này đi, cách thức tìm người của vật này giống với tôi, đều là sử dụng thần hồn!"
"Lúc tôi tìm kiếm mẹ cậu và mấy người Tôn Thiến, tôi đã dùng hơi thở của thần hồn!"
"Sưu Thần Thử cũng có thể cảm nhận được hơi thở thần hồn của cậu, chỉ cần cậu từng đi qua hiện trường tử vong của Ô Đạo Nguyên, dù cậu có đeo mặt nạ nó cũng có thể cảm giác được!"
Nghe được lời giải thích này, đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức trầm xuống.
Trên đài cao.
Tần Hồng Tụ cũng giải thích xong.
Lãnh Nguyệt không nhịn được mà biến sắc, lại một lần nhìn về vị trí của Diệp Bắc Minh.
Tô Thanh Ca cũng luống cuống!
Nếu như Sưu Thần Thử thật sự có năng lực kia, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh sẽ bị phát hiện?
"Đi!"
Tần Hồng Tụ khẽ quát lên.
Sưu Thần Thử xông vào trong đám người!
Ngửi ngửi không khí mấy lần, Sưu Thần Thử hình như đã nhận ra hơi thở nào đó.
Vèo!
Chỉ chớp mắt, Sưu Thần Thử lao về phía Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Thứ này giữ lại cũng là tai họa, giết đi!"
Một cỗ lực thần hồn mạnh mẽ quét ngang.
Bỗng nhiên.
Sưu Thần Thử nổ tung, hóa thành một bãi sương máu!
Ai nấy cũng ngây ra như phỗng!
Đôi mắt Tần Hồng Tụ lập tức đỏ hoe, nước mắt như mưa: "Sưu Thần Thử, Sưu Thần Thử của tôi, hu hu hu..."
Cô nàng bỗng nhiên giậm chân một cái, trực tiếp chạy đi!
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao Sưu Thần Thử lại đột nhiên phát nổ?"
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Trên đài cao.
Khuôn mặt Ô Đạo Sinh âm trầm cực kỳ, dùng bí pháp truyền âm: "Đại ca, anh đã nhìn thấy chưa?"