Mọi người bỗng thấy bên tai văng vẳng tiếng rồng ngâm!
Nắm đấm rơi xuống lồng ngực Lưu Lãng Thanh!
Đùng!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, vị thiên chi kiêu tử đứng thứ mười bảng xếp hạng Thanh Huyền nằm trên mặt đất như một con chó chết.
Không ngừng ói ra máu!
Có người kinh ngạc thốt lên: "Chỉ hai quyền mà đánh bại Lưu sư huynh? Nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ!"
"Đù!"
Bên cạnh, một người đàn ông chửi bậy thô tục, suýt chút nữa nhảy dựng lên hai mét: "Tôi nhìn nhầm rồi hả?"
"Rốt cuộc Diệp cuồng nhân có cảnh giới gì?"
Các đệ tử ở đây gần như không hít thở nổi!
Trái tim liên tục đập bình bịch kinh hoàng!
Toàn thân Tiêu Dung Phi cứng nhắc!
Tiêu Nhã Phi thì nhìn theo đầy sùng bái!
Chỉ có mình Tô Thanh Ca trưng ra vẻ mặt đương nhiên: "Ngay cả Thánh Chủ Diệp tiên sinh còn giết được, chỉ là một tên đứng thứ mười bảng xếp hạng Thanh Huyền thì tính gì? Dù là hạng nhất bảng xếp hạng Thanh Huyền cũng không phải là đối thủ của anh!"
Tiếng nghị luận sôi trào khắp nơi.
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vang lên: "Con người của tôi không thích gây chuyện, anh muốn theo đuổi phụ nữ thì tự đi mà theo đuổi!"
"Đừng nghĩ đến việc giẫm lên tôi để khoe khoang, hiểu chưa?"
Yên tĩnh như chết!
Cảm giác vô cùng nhục nhã dâng lên trong lòng Lưu Lãng Thanh, hắn ta ép buộc mình áp chế giận dữ và nhục nhã!
Đối mặt với Diệp cuồng nhân hung hăng càn quấy không gì sánh được, mọi loại nhục nhã chỉ có thể cắn răng nuốt xuống!
Lưu Lãng Thanh cúi đầu, chật vật trả lời: "Tôi hiểu rồi..."
Đến lúc hắn ta ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bên tai truyền đến vô số lời nghị luận: "Diệp cuồng nhân dùng một quyền đánh bại hạng mười bảng xếp hạng Thanh Huyền, rốt cuộc anh ta có thực lực như thế nào?"
"Nếu như đánh với Lưu sư huynh có qua có lại, cuối cùng đánh bại, vậy đại khái là thực lực hạng chín bảng xếp hạng Thanh Huyền!"
"Bây giờ, một quyền đánh bại Lưu sư huynh... e rằng..."
"Ít nhất cũng là năm vị trí đầu bảng xếp hạng Thanh Huyền, thậm chí cũng có thể là ba vị trí đầu!"
"Ba vị trí đầu á?"
Ai nấy cũng dại ra!
Không ai chú ý tới Lưu Lãng Thanh kéo thân thể khập khiễng rời đi.
...
Trong sân của một trang viên ngoài thành Thanh Huyền.
Trên mặt đất tràn ngập vết máu tươi đọng lại.
Đây là nơi Ô Đạo Nguyên ngã xuống!
Hai lão giả một cao một thấp đứng ở đây, nhắm mắt lại!
Chính là hai vị lão tổ nhà họ Ô, Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh!