“Tam đệ… chết rồi?”
“Làm sao có thể!”
Hai ông lão gần như cùng gào lên: “Là ai? Là ai đã giết tam đệ của tao!”
…
Cùng lúc đó, trong một sân viện của Thanh Huyền Tông.
Cửa lớn được đẩy mở, Đạm Đài Yêu Yêu đi vào.
Đạm Đài Trần nhìn sang Đạm Đài Lâm với ánh mắt ngạc nhiên!
Vậy mà bị Đạm Đài Lâm đoán trúng?
Đạm Đài Yêu Yêu thực sự lựa chọn quay về gia tộc Đạm Đài!
Trong mắt Đạm Đài Lâm lóe lên vẻ đắc ý, lập tức tươi cười: “Yêu Yêu, cuối cùng cô cũng đến, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi”.
Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ: “Tôi cùng các người quay về, có thể gặp được bố mẹ tôi thật không?”
“Đương nhiên rồi”, Đạm Đài Lâm mỉm cười, thân thiết kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Yêu Yêu muội muội, bố mẹ của cô đều ở gia tộc Đạm Đài, chỉ cần cô quay về thì có thể gặp được họ”.
Đạm Đài Yêu Yêu khẽ gật đầu.
Từ trước tới nay, hai chữ bố mẹ vẫn luôn nằm im lìm trong lòng.
Sau khi cô ấy để lại một bức thư, liền lén rời khỏi Thanh Huyền Tông.
Đạm Đài Lâm cất giọng dịu dàng: “Yêu Yêu muội muội, chúng ta quay về thôi”.
“Tin rằng cô cũng muốn mau chóng gặp được bố mẹ của cô!”
Ba người nhanh chóng rời đi, biến mất.
Sau khi rời khỏi thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh trở về Thanh Huyền Tông.
Vừa về đến nơi ở, thì thấy mấy vị sư tỷ vây đến.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Vương Như Yên tiến lên: “Lục sư tỷ để lại một bức thư rồi tự rời đi rồi”.
Diệp Bắc Minh ngẩn người, liền hiểu ra: “Tỷ ấy đi tìm hai người của gia tộc Đạm Đài phải không?”
“Ừm”.
Vương Như Yên khẽ gật đầu.
Liễu Như Khanh đi đến, đưa bức thư trong tay cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.
Diệp Bắc Minh mở thư ra đọc một lượt.
“Ầy”.
Thở nhẹ một tiếng: “Đây là lựa chọn của bản thân Tiểu Yêu tỷ tỷ, cũng là chuyện thường tình”.