Diệp Bắc Minh gật đầu: “Có thể”.
Tô Thanh Ca không hề do dự: “Được, tôi sử dụng cơ hội lần thứ hai!”
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, lấy ra mấy cây kim châm, trực tiếp cắm vào trong cơ thể của Tô Thanh Ca.
Sau đó, lại cho cô ta uống mấy viên đan dược màu đỏ!
Một luồng sức sống cường mạnh chảy trong cơ thể Tô Thanh Ca.
“Ư…”
Tô Thanh Ca rên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên đỏ bừng.
Hơn nữa cơ thể có cảm giác kỳ lạ, giống như có đôi tay đang vuốt ve!
Rất dễ chịu, rất đắm đuối!
Cúi đầu nhìn, đúng là Diệp Bắc Minh đang xoa bóp đôi chân của cô ta.
“A!”
Cô ta kêu lên theo bản năng, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, càng thêm xấu hổ.
“Ấy?”
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh dừng lại, tay vẫn nắm chân của Tô Thanh Ca: “Mười tám năm trước, cô từng trúng độc à?”
Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu Diệp… làm… làm sao cậu biết?”
Diệp Bắc Minh giữ nguyên tư thế cầm chân của cô ta, cô ta vô cùng xấu hổ.
Toàn thân tê dại, hai chân khẽ run rẩy.
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Cô vốn có thiên phú học võ rất tốt, nhưng vì lần trúng độc dó, dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn!”
“Lại thêm mấy năm nay, cô dùng thuốc điều dưỡng”.
“Không những không có chuyển biến tốt, ngược lại còn làm độc tính của tất cả thuốc tắc trong kinh mạch, nếu không phải gặp được tôi, cả đời này của cô đừng nghĩ đến tập võ nữa”, anh khẽ lắc đầu.
Nghe đến đây, trái tim của Tô Thanh Ca đập điên cuồng.
Cô ta hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Cậu Diệp, cậu nói vậy có ý gì?”
“Cái gì mà nếu không phải gặp được cậu? Cậu…”
“Chẳng lẽ cậu có cách giúp tôi ư?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Thôi vậy, cứu người cứu đến cùng, lần này coi như tôi tặng cô”.
“Trong cơ thể cô có kinh mạch ở một số chỗ cần lưu thông, cho nên… đắc tội rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh giơ tay về phía đùi của Tô Thanh Ca!
Điểm trúng một huyệt đạo!
“Ừm!”