Bốp!
Tiếng vang giòn tan thứ hai vang lên!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Gia tộc thượng cổ thì là cái thá gì? Tao muốn đánh mày thì đánh, hiểu không?”
“Mày…”
Đạm Đài Trần tức giận công tâm!
Bốp!
Cái tát thứ ba giáng xuống!
Cắt ngang lời Đạm Đài Trần.
“Mày cái gì mà mày? Đừng ra vẻ trước mặt tao, hiểu không?”
Bốp!
“Tiểu Yêu tỷ tỷ không muốn quay về gia tộc Đạm Đài, các người không thể cưỡng ép tỷ ấy, hiểu không?”
Bốp!
“Còn mày, lúc nói chuyện với tao, tốt nhất là khách sáo một chút, hiểu không?”
Bốp!
"Tôi tạm thời không muốn nói cái gì, hiểu chưa?"
Diệp Bắc Minh liên tiếp tát mấy lần, khuôn mặt Đạm Đài Trần sưng lên như đầu heo!
"Tiểu sư đệ?"
Mấy người Khương Tử Cơ, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh kinh ngạc há miệng!
Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi, quên phản ứng!
Cô ta nhìn thấy gì?
Một tên Võ Thần đang đánh tơi bời Thánh Vương?
Trời ạ!
Thế giới này quá điên cuồng!
Tên này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Đạm Đài Yêu Yêu vội vàng ngăn cản: "Tiểu sư đệ, đừng làm loạn, bọn họ là người của gia tộc Thượng Cổ!"
Diệp Bắc Minh coi thường: "Gia tộc Thượng Cổ thì sao chứ?"
"Bọn họ dám bắt nạt chị, dù có là cậu ông trời em cũng đánh như thường!"
Vương Như Yên giơ ngón tay cái lên: "Tiểu sư đệ khí phách!"
Trong lòng Đạm Đài Yêu Yêu xúc động.
"A!"
Đạm Đài Trần xấu hổ và giận dữ muốn chết, gã ta che lại khuôn mặt như đầu heo, trong mắt tràn ngập tơ máu: "Thằng kia, bố mày không để yên cho mày đâu!"
...
“Cút!”
Diệp Bắc Minh túm lấy bả vai Đạm Đài Trần, trực tiếp ném gã ta ra khỏi sảnh lớn.
Con ngươi Đạm Đài Lâm khẽ co rụt, nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh: "Cậu..."