Xương cốt toàn thân ông ta phát ra tiếng lốp bốp, đập một chưởng lên chiếc bàn gỗ đàn hương: “Truyền lệnh truy nã xuống dưới cho tôi, nhà họ Ô bỏ ra mười tỷ khối nguyên!”
“Truy nã kẻ cầm liềm cho tôi!”
“Ô Đạo Nguyên tao không cần biết mày là ai, bắt đầu từ bây giờ, tao và mày không chết không thôi!”
Giọng của Ô Đạo Nguyên như sét đánh, nổ vang trong lòng tất cả mọi người!
…
Buổi tối cùng ngày, lệnh truy nã của nhà họ Ô truyền khắp cả phạm vi thế lực của Thanh Huyền Tông!
“Gia chủ của nhà họ Ô bị giết rồi?”
“Ô Hạo Minh, thiên tài tuyệt thế của nhà họ Ô chết trong Thanh Huyền Tông?”
“Ô Bác Hiên, cậu ấm đệ nhất nhà họ Ô bị người ta chém đầu ở thanh lâu?”
“Trời ơi!”
“Kẻ cầm liềm này là ai? Lại dám chọc vào nhà họ Ô?”
Cả thành Thanh Huyền chấn động.
Những người nghe được tin này, không ai không chấn hãi!
Nhà họ Ô?
Đó là nhà họ Ô đấy!
Gia tộc truyền thừa hơn triệu năm, nhân vật lớn tuyệt đối!
Tô Thanh Ca nhìn lệnh truy nã trong tay, bức chân dung bên trên khiến cơ thể cô ta run lên: “Diệp… là… Diệp…”
Bên tai vang lên một giọng nói chấn kinh: “Tiểu thư, đó chẳng phải là cậu Diệp từng tới đây mấy lần sao?”
Tô Thanh Ca quay đầu, con ngươi của nha hoàn điên cuồng co lại!
“Tiểu Mai? Cô vào đây từ lúc nào?”
Tô Thanh Ca thu lại lệnh truy nã.
“Tiểu thư, tôi vừa mới vào”.
Khuôn mặt Tiểu Mai trắng bệch, toàn thân đang run rẩy!
“Cậu ta… cậu Diệp đã giết gia chủ của nhà họ Ô?”
“Con trai út mà lão tổ nhà họ Ô yêu thương nhất, và cả thiên tài nhà họ Ô cũng bị cậu ta giết?”
Tô Thanh Ca cau mày: “Tiểu Mai, chuyện này không được phép nói ra ngoài!”
Tiểu Mai kinh ngạc: “Tiểu thư… chẳng lẽ cô muốn…”