Tô Thanh Ca vô cùng nghiêm túc: “Nhà họ Tô là một trong mười gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tông, nhưng thân phận của tôi rất khó xử”.
“Vì cha của tôi không có quyền lợi gì ở nhà họ Tô, cho nên bản thân tôi cũng không thể nắm giữ được số phận của mình!”
“Chắc chắn sẽ bị đưa đi liên hôn, hoặc là quản lý một vài sản nghiệp của gia tộc!”
“Bây giờ tôi…”
“Dừng!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời Tô Thanh Ca: “Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô, giữa chúng ta chỉ là giao dịch!”
“Cô chỉ cần nói với tôi, cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Tô Thanh Ca ngẩn người, đôi mắt tràn đầy thất vọng.
Chỉ là giao dịch thôi sao?
Xem ra cậu Diệp không hề có hứng thú với cô ta!
Ngay cả câu chuyện của cô ta, cũng không muốn nghe.
“Được thôi”.
Tô Thanh Ca hơi thất vọng: “Tôi hy vọng, cậu Diệp có thể ra tay mười lần vô điều kiện vì tôi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ba lần!”
Tô Thanh Ca cắn răng: “Năm lần!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ba lần, nếu cô còn ra điều kiện, thì thôi vậy”.
Tô Thanh Ca cắn môi đỏ: “Được, ba lần thì ba lần!”
“Nhưng, ba lần này, bất luận tôi yêu cầu cậu Diệp làm gì, cậu cũng phải giúp tôi hoàn thành!”
“Đương nhiên, tôi sẽ không bảo cậu Diệp đi chết, hoặc là làm những việc trái với trái tim võ đạo!”
“Giao dịch thành công!”
Diệp Bắc Minh ném lại mấy chữ, quay người bỏ đi.
…
Rất nhiều đệ tử tập trung ở cổng núi Thanh Huyền Tông.
Mấy chục thi thể không đầu nằm trên quảng trường trung tâm nhất.
Đầu của họ được đặt ở bên cạnh, nét mặt vô cùng kinh hãi!
Đám người Ô Đạo Nguyên, Hình Sư nhìn thi thể, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
“Là mấy người Bạch trưởng lão!”
“Trời ơi, Bạch trưởng lão là Thánh Vương đỉnh phong, làm sao lại bị người khác chém đầu?”
“Rốt cuộc là ai làm?”
“Có thể giết được mười mấy người Bạch trưởng lão, hơn nữa chỉ cách Thanh Huyền Tông trăm dặm, ít nhất là người cấp Thánh Chủ ra tay phải không?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao.