Tiếng kêu phía sau càng lúc càng ít dần, ông ta toát mồ hôi trán, không nhịn được quay đầu nhìn!
Diệp Bắc Minh đã chỉ cách ông ta ba mét!
Giơ chân đạp một cái!
Phập!
Bạch Chính Đức bay đi như con chó chết, kinh mạch toàn thân đứt lìa toàn bộ!
Bạch Chính Đức lật người, vẻ mặt kinh hãi: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Giọng nói dưới mặt nạ vang lên: “Bạch trưởng lão, vừa nãy ông còn muốn bắt tôi đến Chấp Pháp Đường đấy?”
“Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?”
“Là mày?”
“Làm sao có thể!”
Đồng tử của Bạch Chính Đức điên cuồng co lại, giống như gặp ma: “Diệp Bắc Minh… Mày… mày làm sao có thể có thực lực giết Thánh Vương đỉnh phong?”
“Mày… mày mới là cảnh giới võ thần!”
Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi là võ thần? Tôi là sát thần!”
Thần Ma Liêm Đao nhanh gọn dứt khoát chém xuống.
Đầu người bay cao lên!
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu bỏ đi.
Ba giây sau.
Phập một tiếng bức bối, cái đầu của Bạch Chính Đức rơi ở chỗ không xa!
Cái đầu của Bạch Chính Đức trừng to mắt, khuôn mặt già đầy vẻ khó mà tin được.
Đến chết ông ta cũng không dám tin, mình lại chết trong tay một thợ săn?
…
Thương hội Thiên Hạ ở thành Thanh Huyền.
Trong khuê phòng của Tô Thanh Ca, một giọng nói vang lên: “Cô tìm tôi à?”
“A?”
Tô Thanh Ca kinh hãi kêu một tiếng.
Kinh ngạc phát hiện, trong khuê phòng có thêm một người!
Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và mặc áo choàng!
Tô Thanh Ca phản ứng lại, mau chóng nói: “Cậu Diệp, thật ngại quá”.
“Vì tôi thực sự không biết liên lạc với cậu bằng cách nào, cho nên chỉ có thể nhỏ máu tươi lên ngọc bội”.
Diệp Bắc Minh không truy cứu việc này: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, sáu tỷ khối nguyên mà cậu cần, đã đủ rồi”.
Cô ta đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhanh vậy ư?”
Tô Thanh Ca cười xinh đẹp: “Chuyện của cậu Diệp, Thanh Ca vẫn luôn để trong lòng”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tại sao giúp tôi như vậy?”
Tô Thanh Ca biết bất luận tìm lý do gì, cũng không bằng nói thật, hít sâu một hơi: “Phù!”
“Thứ nhất, tôi tận mắt chứng kiến thực lực luyện đan của cậu, chỉ dựa vào thực lực luyện đan của cậu đã đủ đáng mười tỷ khối nguyên rồi!”
“Thứ hai, câu Diệp đã cứu mạng Thanh Ca!”